Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1336: Thu cầu

Chương 1336: Thu cầuChương 1336: Thu cầu
Tương Ti Tiên nghiêm túc nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm cười một tiếng, vẫn là một tên vô cùng láu cá.
Nàng ta chỉ vào cây cầu màu đen nói:
"Đơn giản lắm, ngươi đem cây cầu màu đen đi, gia gia của ta sẽ lưu lại đây nữa sao?"
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, đúng vậy, chạy được nửa đường thì ném nó đi, tới lúc đó còn để ý nó làm gì nữa.
Chuyện đơn giản như vậy mà hắn lại quên mất.
Dận Khuyết ở bên cạnh nhìn thấy Tương T¡ Tiên dịu dàng với Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong lòng ghen ghét đến mức sắp hộc máu. Hắn ta đứng bên cạnh không kìm được mở miệng: "Đại tiểu thư, chuyện đại trưởng lão và tam trưởng lão đều không làm được, sao hắn có thể làm được chứ?"
Tương T¡ Tiên lắc đầu, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ta tin ngươi sẽ không để ta phải thất vọng."
Trong suốt khoảng thời gian tiếp xúc đến nay, Lữ Thiếu Khanh đã tạo cho Tương Tỉ Tiên quá nhiều niềm vui bất ngờ.
Rất nhiều chuyện vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng ta.
Đúng như lời gia gia nàng ta nói, vô cùng đặc biệt.
Nếu nói những người có mặt ở đây ai có thể thu cây cầu màu đen kia lại, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh ra, nàng ta không nghĩ ra được ai khác. Sự tín nhiệm của Tương T¡ Tiên đối với Lữ Thiếu Khanh chẳng những khiến Dận Khuyết một lần nữa tan nát cõi lòng mà cũng khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh phải than thầm, cô nàng này sao có lòng tin vào ta đến như vậy?
Tuy nhiên, được Tương Tỉ Tiên nhắc nhở, Lữ Thiếu Khanh cũng kịp phản ứng.
Vừa rồi hắn sợ cầm cây cầu đi sẽ bị Tế thần truy sát.
Nhưng trước mắt có lẽ sau một khắc Tế thần sẽ giết tới, tất cả mọi người ở đây đều sẽ rất nguy hiểm.
Thế chẳng bằng cầm cây cầu chạy trước, chạy được nửa đường thì vứt, như vậy tỷ lệ an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ rõ ràng liền thử hỏi Tương Quỳ một câu để thăm dò: "Lão đầu, ta cầm đi, ông không có ý kiến chứ?” Tương Quỳ nhắm mắt, không có ý định ngăn cản.
Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt cây cầu màu đen, chuẩn bị thử một lần.
Dận Khuyết nhìn thấy dáng vẻ bình tính của Lữ Thiếu Khanh, dường như tràn đầy tự tin khiến trong lòng hắn ta càng thêm ghen ghét, hắn ta hừ một tiếng, nói với Tương Tỉ Tiên: "Đại tiểu thư, đừng ký thác hy vọng lên người hắn, chuyện tất cả mọi người không làm được, sao hắn có thể làm được chứ?"
Nhưng Dận Khuyết vừa mới nói xong, hắn ta bỗng nhiên cảm nhận được khóe mắt lóe lên gì đó, hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức ngây dại.
Cây cầu màu đen đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tương Ti Tiên vui mừng: "Mộc công tử, quả nhiên ngươi có thể thu cây cầu lại."
Những người khác cũng giật mình, ngay cả Tương Quỳ cũng không kìm được mở to mắt, ném sang ánh mắt kinh ngạc.
Tên tiểu tử khốn kiếp này thật sự làm được?
Dận Khuyết thì suýt nữa nhổ cả tóc mình, khốn kiếp, lại để hắn nổi bật trước mặt đại tiểu thư rồi.
Trong lòng hắn ta ghen tị và chua chát vô cùng.
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì đi đến trước mặt Tương Quỳ: "Được rồi, lão đầu, có thể đi rồi chứ?"
"Đi?" Tương Quỳ nhàn nhạt hỏi ngược một câu: "Có thể đi đâu? Thế giới này đều nằm dưới sự khống chế của Tế thần, nanh vuốt của nó trải rộng khắp thế giới. Bắc Mạc đã bị thánh địa khóa kín, không cách nào rời khỏi nơi này."
Một câu nói cũng coi như khiến Lữ Thiếu Khanh hiểu ra vì sao Tương Quỳ không tự xưng là người Thánh tộc, cũng vì sao lại có địch ý lớn với Thánh địa như vậy.
Hóa ra chỉ là con rơi.
Lữ Thiếu Khanh bu môi: "Chỉ là vùng đất bị phong tỏa thôi, muốn rời khỏi đây không phải đơn giản lắm sao?"
Hắn có Xuyên Giới bàn, đi đâu mà không được chứ?
Tương Quỳ không hề ngạc nhiên khi biết Lữ Thiếu Khanh có cách rời đi không hề kinh ngạc mà hỏi ngược một câu: "Ngươi có thể đem tất cả mọi người đi sao?"
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, mắng: "Móa, ông muốn đem hết mọi người cùng đi? Thực tế sao?" "Ta trả cây cầu lại cho ông, ông cùng với bọn hắn ở lại đây chờ chết đi."
Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình định lấy câu cầu ra, nhưng hắn nhanh chóng ngây người.
Sau đó hắn lộ ra biểu cảm như sắp khóc: "Cây cầu, không lấy ra được "
Đám người ngây ngẩn cả người, Tiêu Y hiếu kì hỏi: "Nhị sư huynh, không lấy ra được là có ý gì?"
"Tức là không lấy ra được." Lữ Thiếu Khanh bi phân: "Còn có ý gì nữa?"
Sắc mặt của mọi người cổ quái.
Kế Ngôn thậm chí hơi nhếch khóe môi lên một chút.
Quả nhiên, những chuyện khó như vậy chỉ mình sư đệ mình làm được.
Luôn xảy ra những chuyện bất ngờ như vậy. Dận Khuyết chỉ vào Lữ Thiếu Khanh kêu to: "Không phải ngươi định tham ô đấy chứ?"
"Tham ô ông nội ngươi." Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên với Dận Khuyết: "Cái cây cầu nát này ai thích thì lấy đi, ngươi tưởng ta cần à?"
"Nó đáng giá ban nhiêu linh thạch chứ? Thứ nguy hiểm như vậy, ta cần nó làm gì?"
Dận Khuyết không tin, hắn ta vẫn cho rằng Lữ Thiếu Khanh có ý đồ khác: "Vậy sao ngươi chịu cất vào?"
"Biết rõ nguy hiểm mà vẫn làm, đây đâu phải cách sống của ngươi."
Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài nhưng Dận Khuyết đã có nhận thức sâu sắc về cách sống của Lữ Thiếu Khanh.
"Giữa đường ta vứt đi không phải được rồi sao? Móa nó, giờ không vứt được nữa rồi sao?"
Giờ Lữ Thiếu Khanh đang rất hoảng loạn, hoảng loạn đến mức muốn khóc.
Nếu không ném được thì nó sẽ ở lì trong trữ vật giới chỉ của hắn cả đời sao?
Như vậy nghĩ là hắn sẽ thành con mồi của Tế thần sao?
Hắn sẽ bị Tế thần truy sát cả đời sao?
Tôn tại Hóa Thần hậu kỳ, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Đại sư huynh mình vừa trở thành Hóa Thần, phải thêm một thời gian nữa mới có thể đánh thắng được Tế thần.
Là cây cầu này đang giở trò với tiểu đệ Tử Quỷ hay tiểu đệ Tử Quỷ đang giở trò vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận