Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 987. Thật ra hắn tên là Lữ Thiếu Khanh



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMộc Vĩnh cũng nói: “Hắn cũng đã thề với ta, nhưng lại nói với ta theo cách khác.”Đàm Linh thắc mắc: “Mộc Vĩnh đại nhân, ngài gặp hắn khi nào vậy?”Từ khi lên Thánh sơn đến giờ, Đàm Linh có thể vỗ ngực khẳng định Lữ Thiếu Khanh không thể gặp Mộc Vĩnh được.“Ta đi theo hắn.” Mộc Vĩnh nhàn nhạt đáp: “Mới một ngày trước.”Câu trả lời của Mộc Vĩnh khiến cho Đàm Linh càng không thể nào chấp nhận nổi: “Không thể nào. Ngài đang lừa chúng ta!”“Hắn bị thương, còn đang chữa thương.”Mộc Vĩnh thoáng nghĩ một cái, một khối tốn ma thạch như ngọn núi nhỏ xuất hiện.Nhìn thấy tốn ma thạch như ngọn núi nhỏ, cả đám người đều bị dọa biến sắc.Phù Doãn che chở hai đồ đệ của mình lùi lại hai bước.Khối tốn ma thạch kia có thể sánh với một đòn tấn công của Hóa Thần kỳ.Có phải cái này cũng tương đương một đòn của Hóa Thần kỳ liên thủ không?Nhuế trưởng lão cũng tê cả da đầu, lông mao dựng đứng.Mộc Vĩnh thản nhiên nói: “Cái này là hắn đưa cho ta, dặn ta về nghiên cứu cẩn thận.”Giọng nói cực kỳ bình thản, không đan cài xúc động.Nhưng trong lòng Mộc Vĩnh chỉ muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Tảng tốn ma thạch lớn thế này, nếu nó nổ hắn ta sẽ không ổn chút nào.Quá giảo hoạt!Nhưng vừa nghĩ tới cục diện Lữ Thiếu Khanh đang gặp phải, Mộc Vĩnh không nhịn được mà nhoẻn cười.Hắn ta cất tốn ma thạch đi. Có lẽ tương lai vẫn còn có ích.Nói không chừng, có thể nghiên cứu được nó nổ thế nào, coi như không phải vô dụng.Chỉ cần không rót linh lực vào là tốt rồi.Mộc Vĩnh cất tốn ma thạch đi. Đàm Linh hô lên: “Không, không thể nào, hắn đang bị thương, đang chữa thương mà.”Nhớ lại khi Lữ Thiếu Khanh ra tay hung ác với mình, Mộc Vĩnh lại sửa lời Đàm Linh: “Hắn không bị thương đâu, ngược lại còn đang nhảy nhót tưng bừng.”“Nếu không, ngươi cho rằng vì sao Thánh chủ lại hạ Thánh chủ lệnh phải truy sát hắn?”Nhuế trưởng lão cho Lữ Thiếu Khanh một cái lệnh bài, bà cảm nhận một chút, chỉ vào trên đó, nói: “Giờ hắn đang ở bên trên.”Đàm Linh choáng váng. Nàng ta bị Lữ Thiếu Khanh lừa vòng quanh rồi.Nàng ta hiểu ra, tức giận dậm chân bình bịch: “Tên hỗn đản đáng chết. Bảo sao ngươi không dám tới gặp sư phụ, thì ra bị thương là giả, vứt bỏ ta là thật!”“Đáng chết, đáng chết. Ta không tha cho hắn! Ta muốn giết hắn!”Lửa giận trong lòng Đàm Linh bốc lên ngút trời, sát khí tỏa ra bốn phía.Đây là lần đầu tiên nàng ta muốn giết người!“Sư phụ, mau bắt hắn lại đi, con muốn giết hắn!” Đàm Linh phẫn nộ, thỉnh cầu sư phụ ra tay.Nhuế trưởng lão lắc đầu: “Thánh chủ có lệnh, Hóa Thần kỳ trở lên không được ra tay. Ý Thánh chủ là để cho hai người bọn họ làm đá mài đao.”Nhị trưởng lão vừa nói xong, có người đã cười ha hả hỏi: “Nhị trưởng lão, nơi này của ngài làm sao vậy?”Phía xa xa Thôi Chương Minh và Thôi Thanh cùng đông đảo đệ tử Thôi gia xuất hiện.Thôi Chương Minh dẫn theo người Thôi gia đi được nửa đường thì phát hiện có vụ nổ xảy ra chỗ Nhuế trưởng lão.Đám người Thôi gia trùng trùng điệp điệp ít nhất bốn mươi lăm người đi tới đây, thấy vết tích vụ nổ lớn như thế thì đều nghẹn họng nhìn trân trối.Thôi Chương Minh nhìn thấy, trong lòng khiếp sợ vô cùng.Vụ nổ khủng bố như thế, lão đi trên đường cách thật xa cũng có thể nhìn thấy đám mây hình nấm to tướng đó, cũng cảm nhận được sóng năng lượng của vụ nổ tản ra.Phải biết, đây chính là Thánh sơn, đến Nguyên Anh cũng làm vạn lần cũng không tạo ra được thanh thế như vậy.Lão nhìn Nhuế trưởng lão và Phù Doãn trưởng lão, âm thầm suy đoán.Không phải hai Hóa Thần kỳ này cãi nhau rồi đánh nhau đấy chứ?Thôi Chương Minh còn chưa kịp hỏi nhiều, lại có một nhóm khác đi tới.Một lão nhân thon gầy tóc trắng bồng bềnh dẫn theo Kiếm Lan và đệ tử Kiếm gia xuất hiện.Bề ngoài lão ta già nua nhưng khí tức ẩn chứa bên trong rực rỡ như mặt trời, toàn thân như một thanh trường kiếm sắc nhọn, ép chết đối phương.“Kiếm Ngũ, ngươi cũng đến tham gia náo nhiệt à?” Thôi Chương Minh có vẻ không vui, ánh mắt ẩn giấu vài phần kiêng kị.Kiếm Ngũ, Nguyên Anh tầng chín, là thiên tài xưa kia của Kiếm gia, cùng một thế hệ với Thôi Chương Minh.Sắc mặt Kiếm Ngũ khô cằn, gò má cao vút, như chỉ có da bọc xương, không có tí thịt mỡ nào.Nhìn như một lão quỷ, rất đáng sợ.Lão cũng rất tò mò với vụ nổ ở nơi này, sau khi thi lễ một cái với Nhuế trưởng lão thì hỏi bằng cái giọng khàn khàn khô đục: “Nhị trưởng lão, chỗ ngài xảy ra chuyện gì vậy?”Nhuế trưởng lão lạnh lẽo hỏi lại: “Ta cần giải thích với các ngươi chỗ ta xảy ra chuyện gì sao?”Kiếm Ngũ nghe vậy vội cúi thấp đầu: “Không dám!”Thôi Chương Minh cũng hơi cúi đầu.Mặc dù bọn họ xuất thân từ Kiếm gia và Thôi gia, lão tổ nhà mình cũng bằng vai bằng phân với Nhuế trưởng lão.Nhưng bọn họ vẫn không thể mạo phạm với quyền uy của Nhuế trưởng lão tại Thánh địa này.Thấy Nhuế trưởng lão không muốn nói, Kiếm Ngũ và Thôi Chương Minh cũng không dám hỏi tiếp.Kiếm Ngũ nhịn tò mò, lại lần nữa hành lễ với Nhuế trưởng lão, cung kính khiêm tốn thưa: “Nhuế trưởng lão, lần này tới đây vãn bối muốn hỏi nHuế trưởng lão một người.”Thôi Chương Minh kịp phản ứng lại. Mục đích mình đến đây cũng giống với Kiếm Ngũ.Lão cũng vội vàng nói: “Nhuế trưởng lão, Trương Chính ở đâu? Hắn là gian tế nhân tộc nhất định phải bắt lại nghiêm hình khảo vấn!”Đàm Linh đã hiểu, thì ra hai nhà Kiếm gia, Thôi gia đến đây là vì Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta tức giận, lớn tiếng quát lên: “Không biết hắn chạy đi chết đâu rồi!”Tiểu bối đã nói, các tiểu bối khác cũng dám nói.Thôi Thanh lạnh lùng xỉa xói: “Đàm Linh, đã đến lúc này rồi ngươi còn muốn che chở cho hắn à?”“Ngươi với hắn dính lấy nhau không rời như hình với bóng, mà lại không biết hắn ở đâu?”Đàm Linh nổi giận. Ai như hình với bóng với hắn?Ta chỉ ước gì có thể cách xa hắn vạn dặm.Kiếm Lan mặt đầy son phấn cũng lên tiếng: “Đàm Linh, ngươi đừng có ở đây giả vờ không hiểu nữa đi. Trương Chính và Kế Ngôn là người ngươi mang về, nói không chừng là ngươi cấu kết với bọn chúng muốn gây bất lợi cho Thánh địa!” Hết chương 987.

Bạn cần đăng nhập để bình luận