Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1982

Chương 1982Chương 1982
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Muốn nói ai dây dưa sâu nhất với bọn quái vật thì không phải Lữ Thiếu Khanh không còn ai hơn.
Cho dù là Kế Ngôn cũng không có được cảm giác trực tiếp này.
Sau khi tiếp xúc với Xương Thần, Lữ Thiếu Khanh vừa nhìn thấy Mặc Họa trong phạm vi gần, chớp mắt đã biết hắn ta là cái gì.
Ngoài mặt là người, sau lưng lại là con quạ đen, thực sự là Xương Thần.
Mặc kệ là đoạt xá, hay ăn bị ăn mòn, hay thế nào đi nữa. Mặc Họa không phải là Mặc Họa ban đầu nữa.
Kế Ngôn nghe vậy thì âm thầm gật đầu nói: “Thì ra là thế, bảo sao ta cũng cảm thấy khó ưa.”
Sau đó, hắn ta bá khí nói: “Hắn ta là của ta!”
Con mèo con chó gì cũng không thú vị bằng Xương Thần.
Doanh Kỳ nhìn dáng vẻ bá khí của Kế Ngôn thì không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Vị đạo hữu này, cần thận một chút.” Mặc Họa mặc kệ Kế Ngôn, mà nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, kinh nghỉ bất định. Trăm ngàn năm qua thân phận của hắn ta chưa bao giờ sơ hở, không một ai phát hiện hắn ta đã biến thành người khác.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nói toạc ra.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, dần dần, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười, hù dọa hắn ta: “Chúng ta mới từ sâu trong Thận Cốc ra, bản thể của ngươi đã bị chúng ta đánh chết phơi làm cá mặn rồi.”
Đầu tiên là Mặc Họa sững sờ, sau đó thì cười ha hả đầy khinh miệt: “Ha ha, trò cười” “Các ngươi đã đưa tới cửa, vậy ta sẽ giết các ngươi!” Mặc Họa cười xong, màn sương đen bao phủ toàn thân càng dày đặc hơn, như một tầng quỷ vụ bao phủ bản thân hắn ta, âm trầm nói: “Giết các ngươi, thôn phệ các ngươi càng dễ thoát khốn hơn.” “Một đám ô hợp các ngươi, chủ động đi tìm cái chết, quá tốt rồi.” Bị gọi ra thân phận, chẳng những Mặc Họa không sợ, ngược lại còn hung hăng hơn, như một con hung thú nhắm thẳng tới thôn phệ người ta.
Ánh mắt âm tàn đáng sợ khiến cho ba người Liễu Xích cùng Hung Trừ, Doanh Kỳ không nhịn được mà run rẩy lạnh lẽo.
Hung Trừ rống lên với Toàn Diệu: “Toàn Diệu, chuyện tới nước này rồi, ngươi cũng không nên chấp mê bất ngộ.” Sắc mặt Toàn Diệu âm u khó lường. Lý nãi nãi, không ngờ tiền bối ở ngay bên cạnh, sóng này sốc quá rồi.
Nhưng nghe qua thì có vẻ Xương Thần cũng không phải nhân vật tốt lành gì.
Toàn Diệu âm thầm đắn đo được mất.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh bất mãn nói với Hung Trừ: “Ngươi hô gọi cái gì nữa, con chó này xem ra đã mắc bệnh dại, phải sớm làm thịt.”
Đáng chết!
Toàn Diệu giận dữ, chớp mắt đã đưa ra được quyết định, lạnh lùng đứng bên cạnh Mặc Họa.
“Đáng chết!”
Hung Trừ tức giận nổi trận lôi đình, đường đường là Vương của tẩu thú tộc mà lại phản bội tộc nhân của mình, đi làm chó săn cho Xương Thần. Hung Trừ giận Toàn Diệu, nhưng cũng hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi không biết nói chuyện à? Bớt tranh cãi đi có thể chết được sao?
Ngươi không nói, có lẽ sẽ không đẩy Toàn Diệu sang phe đối diện đâu.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai xòe tay, tỏ vẻ vô tội. “Chuyện này không liên quan đến ta mà.”
Hung Trừ suýt phát điên rồi, ngươi còn vô tội à?
Có phải tiền bối bị lôi điện bổ cho choáng váng rồi không mà lại đi tin cái tên nhân loại đáng chết này.
Thấy Hung Trừ trừng hai mắt lên, như muốn ăn thịt người, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hắn ta hô lên: “Ấy ấy, chú ý thái độ của ngươi.”
“A” Hung Trừ tức đến nổ phổi mà chỉ có thể gào khan, như gấu đực phát tiết khi không tìm được gấu cái.
Chỉ hận không thể tìm thứ gì đó để phát tiết một chút. Doanh Kỳ ngạc nhiên nhìn Hugn Trừ đang sắp phát điên, trong lòng cũng cảm thấy tò mò với thân phận của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn. Bọn họ là ai?
Toàn Diệu cười lạnh, dù là Lữ Thiếu Khanh hay Hung Trừ, thì nhìn cũng rất buồn cười. Đi theo dạng người này có thể có được tiền đồ gì chứ? Đương nhiên là đi theo tiền bối có tiền đồ hơn.
Đến lúc đó, tiên bối cho chút đồ tốt, muốn đột phá Luyện Hư kỳ không phải chuyện chỉ trong chớp mắt thôi sao? Vừa rồi đã bị mất điểm, giờ phải biểu hiện tốt hơn mới được.
Hắn ta nói với Mặc Họa: “Tiền bối, để ta đi đối phó với hắn cho.”
“Chỉ một tên tiểu tử không biết sống chết, cũng dám bất kính với tiền bối.”
Biết được Mặc Họa không còn là Mặc Họa nữa mà là vị tiền bối thần bí kia, thái độ của Toàn Diệu với Mặc Họa lại càng cung kính hơn, chỉ hận không thể biến về bản thể rồi vẫy đuôi rối rít, tỏ ý trung thành.
Mặc Họa nhàn nhạt gật đầu, cao ngạo vô cùng, bày ra tư thái bề trên rõ rệt.
Nhìn mọi người tràn đầy khinh thường: “Một đám tàn tật mà cũng dám càn rỡ trước mặt ta à?”
Mặc dù là phân thần, mặc dù chỉ là cảnh giới Luyện Hư kỳ hậu kỳ tầng chín.
Nhưng hắn ta vẫn tản ra khí tức của người tầng trên, cao cao tại thượng, khí thế ép người.
Liễu Xích, Hung Trừ cùng Doanh Kỳ cảm thấy có áp lực lớn lao đè xuống.
Trong lòng ba thú càng thêm vững tin vào thân phận của Mặc Họa.
Không phải Xương Thần không có được uy áp đáng sợ này.
Không phải là trên tỉnh thần, mà là trên linh hồn. Như một vị vô thượng của vị diện cao hơn nhìn xuống. Đối mặt với Mặc HỌa, Lữ Thiếu Khanh chỉ cười lạnh, chậm rãi tiến lên đi tới bên cạnh Kế Ngôn.
“Quạ đen? Ta ghét nhất là miệng qua đen.”
Kế Ngôn hiểu ý Lữ Thiếu Khanh, nói rõ: “Ta có thể đối phó với cả hai bọn họ.” “Huynh không khoác lác sẽ chết à?” Lữ Thiếu Khanh tức giận. “Huynh đánh thắng được quạ đen sao?”
“Đánh không lại thì để cho ta tới, dù sao hai thú bọn họ cũng đều phải chết.”
Lữ Thiếu Khanh thở dài, ưu thương vô hạn: “Muốn trộm lười cũng không được, cũng không biết có muốn bị chó cắn có muốn hay không nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận