Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1106: Chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, để ý chuyện nó là quái vật hay không làm gì

Chương 1106: Chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, để ý chuyện nó là quái vật hay không làm gìChương 1106: Chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, để ý chuyện nó là quái vật hay không làm gì
"Người bộ tộc Khê Bích tới?"
Côn Ngải giùng giằng, sắc mặt khó coi: "Tới nhanh như vậy?”
Đối với chuyện người của bộ tộc Khê Bích đánh tới cửa Côn Ngải không hề bất ngờ.
Bộ tộc Khê Bích làm việc phách lối bá đạo, cho là bộ tộc Định Ất bọn họ Ất đạt được bảo bối, lại phải chịu thiệt thòi nên chắc chắn sẽ giết đến tận cửa.
Nếu như là trước đó, Côn Ngải tuyệt đối không sợ, thậm chí còn hi vọng bọn hắn chủ động đến đây.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Tế tư chết rồi, đại trưởng lão chết rồi, ông ta bị trọng thương, thực lực không còn được một phần mười.
Thanh niên trai tráng trong tộc, chiến lực chủ yếu cũng đã bị tổn hao hơn phân nửa trong trận chiến ban nãy.
Có thể nói, bộ tộc Định Ất hiện tại đang ở trong thời khắc yếu đuối nhất từ trước đến nay.
Bộ tộc Khê Bích đằng đằng sát khí tới cửa, không có ngoại viện, bộ tộc Định Ất nhất định biến mất.
Bỗng nhiên, ánh mắt Côn Ngải rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt nóng rực lên.
Lữ Thiếu Khanh lập tức lui lại hai bước, nghiêm túc nói: "Ta không thích nam nhân."
Yết hầu Côn Ngải ngòn ngọt, mọe nó, ai định nói với ngươi chuyện này. Ông ta nuốt máu ngọt ở yết hầu xuống, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, có thể cứu bộ tộc Định Ất được không?"
Lữ Thiếu Khanh từ chối cho ý kiến: "Đi xem một chút đi."
Quái vật Tế tư chết, những người của bộ tộc Định Ất này cũng coi như người bình thường, bộ tộc Khê Bích thì vẫn là rau sạch.
Hắn cũng đang nghĩ có nên đánh bộ tộc Khê Bích gì đó, giờ bộ tộc Khê Bích lại tới cửa thì cũng quá đúng lúc.
Mọi người đi ra ngoài, người của bộ tộc Khê Bích đã đằng đằng sát khí xuất hiện.
Trên trăm người, ai nấy tay cầm vũ khí, người khoác chiến giáp, đằng đẳng sát khí.
Trên đỉnh đầu của bọn hắn ngưng tụ khói đen nhàn nhạt. Nhưng mây đen trên trời bao phủ bầu trời, kiềm chế ngột ngạt khiến trong lòng người bộ tộc Định Ất bàng hoàng bất an.
Trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ tuyệt vọng, cảm thấy lần này bọn hắn chết chắc.
Chưa đánh, sĩ khí của bên bộ tộc Định Ất đã xuống đến tận đáy cốc.
Người bộ tộc Khê Bích sau khi tới đây, đám người tách ra, bốn người nâng một lão giả đến.
Lão giả tựa ở trên đệm, dáng vẻ nặng nề, nhìn có vẻ như chưa tỉnh ngủ, mặt ủ mày chau.
Sau khi lão giả bước ra liền dùng thanh âm khàn khàn nói: "Bảo đại trưởng lão các ngươi ra đây gặp ta."
Sắc mặt Côn Ngải âm trầm, tiến lên một bước, nói với lão giả: "Câu trưởng lão!"
"Đại trưởng lão chúng ta có việc không tới đây được."
Cát Cửu thì khẽ giới thiệu thân phận lão giả với ba người Lữ Thiếu Khanh: "Hắn chính là đại trưởng lão của bộ tộc Khê Bích."
Sau khi Cát Cửu chứng kiến dáng vẻ của đại trưởng lão nhà mình thì ánh mắt nhìn đại trưởng lão bộ tộc Khê Bích cũng mang theo chán ghét sâu đậm.
Lão giả được xưng là Câu trưởng lão ha ha cười lạnh, giọng nói như cú vọ trong đêm khuya: "Chỉ e là đã không cách nào tới gặp ta được đúng không?”
Sau đó, vẻ mặt lão ta nghiêm lại, đằng đẳng sát khí: "Các ngươi thật to gan, lại dám mưu hại Tế tư cùng đại trưởng lão."
Tộc trưởng Đà Tập của bộ tộc Khê Bích cũng hét lớn một tiếng: "Côn Ngải, ngươi mau giao bảo bối ra, ta có thể tha chết cho ngươi, để ngươi trở thành nô lệ tộc ta"
Côn Ngải biến sắc, còn đang định giảo biện: "Các ngươi đang nói gì? Ta không hiểu."
Đà Tập người ha ha, trong giọng nói tràn ngập đắc ý: "Ngươi cho rằng ngươi đạt được bảo bối giết Tế tư cùng đại trưởng lão của các ngươi là có thể giấu được sao?"
"Nói thật cho ngươi biết, giữa Tế tư và Tế tư có cảm ứng với nhau, chuyện các ngươi làm tưởng chúng ta không biết à”
Còn Câu trưởng lão thì chỉ vào đầu mình, dáng vẻ vẫn âm u đầy tử khí như trước: "Ở đây, không có chuyện gì có thể giấu giếm được con mắt của ta." Côn Ngải thấy không thể cãi chày cãi cối được nữa, ông ta liền nói với Câu trưởng lão và Đà Tập: "Các ngươi có Tế tư là cái gì không?”
"Là quái vật, là quái vật ăn thịt người."
"Nó vẫn luôn thao túng chúng ta, coi chúng ta là gia súc để nuôi nhốt."
Vốn cho rằng những lời này sẽ khiến người của bộ tộc Khê Bích chấn kinh, nhưng sau khi nói xong, Côn Ngải lại phát hiện bọn hắn cười lạnh không thôi, nhìn ông ta như nhìn một trò cười.
"Quái vật?" Đà Tập cười lạnh không thôi: "Đó là Tế tư đại nhân, ngươi chớ có nói hươu nói vượn."
"Ai quy định Tế tư đại nhân nhất định phải giống với nhân loại chúng ta?"
Sau khi người của bộ tộc Định Ất nghe Đà Tập nói xong liền lạnh cả người. "Ngươi, các ngươi đã sớm biết Tế tư là cái gì rồi?"
Câu trưởng lão khẽ lắc đầu: "Ta từng khuyên đại trưởng lão của các ngươi, bảo hắn nói rõ sự thật cho các ngươi biết, nhưng hắn quá tham, cứ muốn giấu diếm, muốn dùng thứ này để duy trì địa vị của mình, làm như vậy sao mà được cơ chứ?"
"Kết cục này cũng là gieo gió gặt bão thôi."
Câu trưởng lão lắc đầu, vô cùng tiếc nuối.
Một khắc sau, lão ta ngồi thẳng, ánh mắt trở nên đằng đằng sát khí, nhìn thẳng Côn Ngải: "Côn Ngải, đầu hàng đi, ngươi không đầu hàng, ta chỉ có thể tiêu diệt tất cả các ngươi."
Không phải người đi chung một đường. Côn Ngải có ba người Lữ Thiếu Khanh làm con át chủ bài nên trong lòng vô cùng tự tin.
Ông ta cũng không sợ, lạnh lùng nói: "Câu trưởng lão, loại người như ngươi đã sớm hư thối rồi."
"Vì sức mạnh mà cam tâm làm cho săn cho quái vật, ngươi không xứng làm người."
"Có phải người hay không thì đã sao chứ?" Câu trưởng lão không hề tức giận: "Chỉ cần có đủ sức mạnh, như vậy là đủ rồi."
Đà Tập nói với Câu trưởng lão: "Đại trưởng lão, không nên nhiều lời, giết hắn."
"Trong tay hắn tuyệt đối có bảo bối tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận