Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2254: Chương 2254

Chương 2254: Chương 2254Chương 2254: Chương 2254
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Bị áp chế thành ra thế này rồi mà còn có thể đột phá, đây là người bình thường à?
Qủa nhiên, không phải người một nhà không tiến chung một cửa.
Sư huynh biến thái, cũng sẽ có sư muội biến thái.
Gia Cát Huân không biết nên nói gì cho phải.
Trong thế giới không bình thường, ở chung với người không bình thường, rất dê bị đả kích.
Tiêu Y vừa đột phá cảm giác được thân thể mình chẳng những có thể động đậy mà còn có thể vận dụng được linh lực trong cơ thể.
Nàng vui mừng quá đỗi, bèn giầy dụa chậm rãi đứng dậy, nàng muốn đi bảo vệ ba thanh kiếm.
Nhưng Đế Kiếm bá đạo không cho phép.
Ông!
Lại là một tiếng kiếm minh, Tiêu Y lại lần nữa phụt máu, nàng lại lần nữa bị ép phải nằm xuống.
Dường như Đế Kiếm đang nói cho thế nhân rằng không được phép mạo phạm nó. Tiêu Y cắn răng, trong lòng không phục.
Sư huynh của ta vô địch tại thế, thân là sư muội, tuyệt đối không thể khiến các sư huynh mất mặt.
Ngươi bá đạo thì làm sao? Tiêu Y cắn răng hạ quyết tâm, linh lực trong cơ thể lần nữa sôi trào, dường như đang bốc cháy.
Cây ngô đồng nằm sấp bên cạnh kinh hãi hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi muốn làm gì?” “Không nên vọng động.” Gia Cát Huân cũng kinh hãi, Tiêu Y muốn thiêu đốt tu vi và cảnh giới của mình sao? Đáng giá không?
Nàng ta vội vàng khuyên can: “Tiêu Y muội muội, không nên vọng động, ngươi làm thế sẽ tự hủy chính mình.” Bốc cháy lên, nhẹ thì tu vi bị hủy hết, giữ được tính mạng ngươi sẽ bị phế đi.
Năng thì toàn thân cũng sẽ hóa thành tro tàn.
“Sợ... cái... gì...” Tiêu Y cắn răng nghiến ra từng chữ: “Ta không cho phép nó bắt nạt kiếm của ta.”
Tiêu Y hét lớn: “Cút!”
Ông!
Lan Thủy kiếm phát hiện được quyết tâm của Tiêu Y, cũng nhảy lên một acsi, hào quang màu xanh lam lấp lánh.
Ngay khi Tiêu Y sắp đứng dậy, một bàn tay khoác lên vai nàng, gánh cho áp lực xung quanh giảm bớt nhiều. “Hồ nháo!”
Kế Ngôn nhàn nhạt nói, Tiêu Y thả lỏng tâm trạng quay đầu nhìn Kế Ngôn bên cạnh mà chực khóc.
Vào thời điểm mấu chốt vẫn nhờ vào sư huynh của mình. “Đại sư huynhil”
“Ngồi xuống, cảm ngộ đột phá đi!”
“Còn lại cứ giao cho tai”
Kế Ngôn nói một cách không thể nghi ngờ, trong lòng Tiêu Y vô cùng yên ổn.
Nàng ngồi xếp bằng xuống, an tâm nhắm mắt nhập định. Kế Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Đế Kiếm trên trời, vây tay, Vô Khâu kiếm bay vào trong tay, hắn ta chậm rãi giơ kiếm, chiến ý trùng thiên.
Ông!
Đế Kiếm trên trời rung lên giận dữ, kiếm rung vang, thần niệm tràn ngập.
“Sâu kiến cũng dám khiêu chiến thần sao?”
Một đạo kiếm ý từ trên trời giáng xuống, bá khí bức người, lăng lệ vô cùng.
Gia Cát Huân vừa cảm giác được áp lực nhẹ bớt lại nằm xuống.
Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy bầu trời chấn động, vô số kiếm ý hội tụ lại như ẩn như hiện bốc lên ngút trời, bá đạo đến cực điểm.
Trước cỗ kiếm ý này, mặt đất run rẩy, mặt đất đã vỡ tan lại lần nữa bị chà đạp.
Thân thể của Gia Cát Huân đang run rẩy, cảm nhận được khí tức tử vong.
Một kiếm này, nàng ta không sinh lòng phản kháng.
Ông!
Bên cạnh có tiếng kiếm minh vang lên, thanh thúy như tiếng nước suối gõ lên tảng đá. Răng rắc!
Xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số khe hở nhỏ bé, trong không khí lập tức tràn ngập kiếm ý sắc bén.
Một khắc sau, kiếm ý bộc phát Kế Ngôn người kiếm hợp nhất xông lên trời, hóa thành một đạo kiếm quang kinh khủng.
Âm ầm!
Hai cỗ kiếm ý va chạm tạo thành tiếng nổ cực lớn, kiếm ý sắc bén vô hình lan rộng, ngang ngược vung khắp đất trời. Cây ngô đồng hoảng hốt, loại va chạm này nhất định sẽ đòi mệnh những người này. “Chạy mau!”
Nhưng bên này bọn họ gió êm sóng lặng, không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Ngược lại là, vài dặm xung quanh bọn họ hồn độn loạn cào cào.
Vô số kiếm ý rơi xuống, như vô số vụ nổ do pháo bắn, vô số bùn đất tung bay.
Bọn họ được Kế Ngôn bảo vệ sau lưng, tràn đầy cảm giác an toàn.
Cây ngô đồng trợn trừng hai mắt, Mặc Quân kiếm nói: “Sợ cái bóng, có Kế lão đại ra tay, mọi chuyện đều sẽ thỏa đáng.”
Nó nằm bẹp dưới đất, hệt như chủ n hân của mình, nằm rồi là không muốn động, chỉ há mồm nói, giọng nói khiến cho cây ngô đồng cảm thấy cực kỳ ngứa tai: “Còn nói, ngươi đúng là cây già, sống vô dụng rồi.”
Cây ngô đồng trừng mắt với Mặc Quân kiếm, nếu không phải nể ngươi là một thanh kiếm, ta nhất định phải dùng nhánh già nhất quất ngươi. Nói chuyện giống hện tên tiểu tử hỗn đản kia y như đúc.
Trên bầu trời, Kế Ngôn và Đế Kiếm va chạm kịch liệt.
Mặc dù là Đế Kiếm, mặc dù có lai lịch bí ẩn, nhưng đối đầu với nó, Kế Ngôn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Va chạm mấy hiệp, cỗ ý thức khống chế Đế Kiếm kia vừa sợ vừa giận.
“Đáng chết, một con giun con dế như ngươi mà cũng dám như thế?” Tiếng nói quanh quấn, sương mù màu đen từ trong Đế Kiếm tản ra không nhúc nhích hóa thành một bóng người màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh hồng, nhìn chòng chọc vào Kế Ngôn. Cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ!
Là hóa thân của Hoang Thần. Hoang thần nắm chặt Đế Kiếm, chỉ vào Kế Ngôn gầm thét: “Sâu kiến, nhận lấy cái chất đi!”
Nó giơ Đế Kiếm, hung hăng vung lên.
Ánh sáng màu đen nổi bật như thôn phệ mọi tia sáng trên thế gian.
Thế giới chìm trong bóng tối. Đồng thởi gió đen cuốn lên, dường như có thể thổi tắt luôn cả ngọn lửa linh hồn của con người.
Gia Cát Huân, cây ngô đồng cũng chìm trong bóng tối, không tìm được phương hướng trong bóng đêm. Trong bóng tối vô tận, dường như sinh mệnh hóa thành đóa hoa dần dần tàn lụi. Ngay khi hai người đang bàng hoàng, một chùm sáng lóe lên đánh tan bóng tối. Kế Ngôn lại ra tay, ánh kiếm chói mắt sáng rực như mặt trời, đánh nát bóng tối.
Âm ầm!
Đòn tấn công của Hoang thần chớp mắt đã tiêu tán trong ánh kiếm màu trắng.
Kế Ngôn chủ động ra tay, vung vây trường kiếm, biết đối thủ đáng sợ, hắn ta hoàn toàn không nương tay mà dốc toàn lực ra đánh.
Graol
Một con thần long màu trắng xuất hiện, sau khi xoay vài vòng trên bầu trời một lúc thì bay thẳng về phía Hoang thần như thần long bay về tiên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận