Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1454: Chó con từ đâu ra vậy?

Chương 1454: Chó con từ đâu ra vậy?Chương 1454: Chó con từ đâu ra vậy?
Thổ khắc thủy, nhưng ở một mức độ nào đó, thủy cũng có thể khắc thổ.
Kiếm ý của Tiêu Y vốn đã tinh thuần hơn Trương Tòng Long, hiện tại lại tiến thêm một bước, như từng cơn sóng liên miên không dứt, từng lớp từng lớp ập tới.
Mọi người xem chiến đều có ảo giác như đang đứng trước mặt biển sóng biếc ngập trời, vô số cá từ trong dòng nước bay ra bao vây tấn công con mồi.
Mà con mồi kia đương nhiên chính là Trương Tòng Long.
Hiện tại Trương Tòng Long đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Tiêu Y như vừa ăn được đại hoàn đan mà biến thành người khác, kiếm quang sôi trào mãnh liệt mang tới áp lực cường đại như đang ở ngàn vạn mét dưới đáy biển, ép cho gã ta không thở nổi.
Trương Tòng Long vô cùng phẫn nộ, lần này gã ta lại phải giống như Thương Chính Sơ ư?
"Ta không phục!"
Trương Tòng Long nổi giận gầm lên một tiếng: "Một nha đầu thối như ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta?"
"Dù là Kế Ngôn cũng không thể là đối thủ của ta! Đi chết đi!"
Trương Tòng Long hoàn toàn nổ tung, kiếm quang bạo liệt bổ ra, mặt đất như bị xé rách, một con rồng đất từ mặt đất lao lên.
Bỗng một vòng hàn quang lóe lên, lông mao toàn thân Trương Tòng Long lập tức dựng đứng. Cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới chính diện, Trương Tòng Long muốn tránh cũng không kịp nữa.
Phụt!
Một bóng người từ trên trời giáng xuống đập mạnh xuống đất.
Đám người nhìn thấy rất rõ ràng, ai nấy đều câm nín. Lần này người ngã xuống là Trương Tòng Long.
Mà lần này, Trương Tòng Long ngã xuống đất xong nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Kiếm ý của Tiêu Y chui vào trong cơ thể tạo thành tổn thương cực lớn cho gã ta.
Trương Tòng Long không thể không dồn toàn lực áp chế thương thế bên trong cơ thể, xử lý kiếm ý của Tiêu Y.
Nếu không, một khi nó mọc được rễ trong cơ thể, cả đời sau của gã ta coi như bị hủy rồi.
Cơ hội tốt đẹp thế này đương nhiên Tiêu Y sẽ không bỏ phí. Nàng hạ trường kiếm, toàn thân như phi ưng lao xuống nhắm thẳng Trương Tòng Long.
Không đánh cho Trương Tòng Long gần chết hoặc phải mở miệng nhận thua, nàng sẽ không dừng lại.
Tiêu Y đằng đẳng sát khí từ trên trời lao xuống tấn công.
Bỗng nhiên, một người xuất hiện giữa không trung, cười ha ha hỏi: "Đến mức là dừng, được không?”
"Chớ tổn thương hòa khí."
Người này cầm một cây quạt giấy gỗ nhè nhẹ vào tay trái, tựa như một vị công tử văn nhã.
Nhưng hắn ta hành xử thì hoàn toàn không giống như lời mình nói. Hắn ta nói không nên tổn thương hòa khí, nhưng ra tay lại không chút lưu tình.
Quạt giấy trong tay vung lên với Tiêu Y, xung quanh lập tức nổi cuồng phong, vô số linh khí gào thét, cuối cùng hóa thành một cái vòi rồng to lớn thôn phệ Tiêu Y trong đó.
Vô số đá tảng, cây lớn cũng bị càn quét cuốn vào trong rồi bị sức mạnh khổng lồ nghiền nát thành bột phấn đầy trời.
Tiêu Y bị cuốn vào trong đó, gió lớn gào thét khiến cho khí tức của nàng sụt giảm mãnh liệt.
Giản Bắc nhìn người vừa ra tay thì nhảy dựng lên: "Mẹ nó, cái tên tiểu nhân hèn hạ Công Tôn Liệt này!"
Công Tôn Liệt, là đệ tử dòng chính của Công Tôn gia, mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Công Tôn gia, là thiên tài bậc nhất.
Mà người ta kiêng ky Công Tôn Liệt là vì hắn ta vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình, không cho ai biết thực lực và cảnh giới thực sự của hẳn ta.
Người đời chỉ biết hắn ta rất mạnh, không kém gì cao thủ Mị Càn.
Hắn ta cười cười đứng ra, nhúng tay vào trận chiến giữa Tiêu Y và Trương Tòng Long.
Giản Bắc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, quan hệ giữa Công Tôn Liệt và Ngao Đức không tệ, hắn ta ra tay chắc chắn là giúp Ngao Đức."
"Đại ca, ra tay đi, đánh chết hắn ta đi"
Giản Bắc bật dậy, hắn ta muốn mượn cơ hội này đánh giái thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại xoa xoa mũi trả lời: "Gấp cái gì?"
Giản Bắc kinh ngạc: "Đại ca, không phải đâu, huynh cảm thấy nàng còn có thể thắng sao?"
"Không vội!"
Lữ Thiếu Khanh vẫn không vội, vẫn nở nụ cười.
Khi chiến đấu với Trương Tòng Long, Tiêu Y đã tổn hao đến bảy phần.
Nàng cố giữ lại một hơi cuối cùng để đánh bại Trương Tòng Long, kết quả nửa đường lại giết ra một Trình Giảo Kim, bất ngờ không kịp đề phòng, căn bản nàng không ngăn nổi.
Cuồng phong gào thét lao đến như có vô số bàn tay đang nắm kéo thân thể của nàng, cường độ to lớn khiến cho nàng cảm thấy mình có thể bị xé thành bụi vụn. Nhưng Tiêu Y không hề lo lắng, vừa rồi đánh bay được Trương Tòng Long, nội tâm nàng đã cực kỳ tự tin.
Đối mặt với áp lực cường đại xung quanh, Tiêu Y không ngồi chờ chết, mà cắn mạnh vào môi, cảm giác đau đớn giúp nàng giữ được tỉnh táo.
Nàng vẫn đang cố gắng tìm kiếm cơ hội.
Nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.
Bên ngoài, Công Tôn Liệt chắp tay với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, lần này coi như hòa, thế nào?"
"Các ngươi vừa mới tới, khiêm tốn một chút mới phải."
Giọng nói nghe thì khach khí, nhưng thực tế vẫn là thái độ cao cao tại thượng, ý tứ cảnh cáo rõ rệt. Ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh cũng khinh thường nồng đậm, tựa như đang nói với đồ nhà quê từ xó xỉnh nào xuất hiện vậy.
Với gia hỏa thích làm gia vẻ nguy hiểm này, Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí, há miệng liền mắng; "Chó con từ đâu xuất hiện thế này?"
"Người ta đang đánh nhau, không phải đi j, ngươi đùng đùng xông vào làm gì? Nơi này không có phần cho ngươi!"
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người không thể tin nổi mình vừa nghe được những gì.
Đường đường là đệ tử dòng chính Công Tôn gia, là thiên tài thiếu niên trẻ tuổi đứng đầu năm nhà ba phái, thế mà bị người ta nói là chó con?
Cái này còn không khiến hắn ta khó chịu hơn bị giết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận