Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 896. Có người mời khách, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Tại sao lại mắng chửi người rồi?” Lữ Thiếu Khanh không vui: “Ta đây là giúp ngươi đấy.”“Một bữa cơm khiến hai người các nàng bỏ ra hơn mười vạn viên linh thạch, ngươi nói, trong lòng ngươi vui vẻ không?”Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Đàm Linh vẫn gật đầu.Thực sự là rất sướng, hóa ra hố người khác lại đã nghiền như vậy.Đến lúc đó chuyện này truyền ra, mọi người sẽ chỉ cười Thôi Thanh và Kiếm Lan ngu xuẩn, thế mà lại bị người ta hố.Bọn họ sẽ trở thành trò cười của giới trẻ Thánh địa.Lữ Thiếu Khanh thừa cơ nói: “Cho nên, đừng nói là có người muốn khiêu chiến ngươi, ngươi liền ngốc nghếch nghênh chiến. Thu thập người ta, làm người ta mất mặt, không cần phải đánh nhau thắng mới được.”Đàm Linh trầm mặc, lời này nàng ta không cách nào phản bác được.Nhưng, nàng ta còn có một câu hỏi: “Không phải ăn hơn mười vạn sao? Làm sao lại là mười sáu vạn viên linh thạch?”Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ tiểu viên hầu đang trốn trên cây ăn uống thả cửa: “Ta đóng gói về nữa.”“Dù sao cũng có người mời khách, ăn chùa thì ngu hay sao mà không ăn.”“Đem về cho chó ăn cũng được.”Tiểu viên hầu bỏ chút thời gian ra kháng nghị, ta không phải chó.Đàm Linh lại một lần nữa trầm mặc, tên khốn kiếp này, thật là...Trong lúc nhất thời Đàm Linh cũng không biết nên đánh giá Lữ Thiếu Khanh như thế nào.Mặc dù chuyện trước đó trông có vẻ rất hèn nhát nhưng kết quả lại là tát thẳng tay vào việc đối phương.Hành động này so với trực tiếp đánh bại đối phương còn sảng khoái hơn.Nàng ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú, nàng ta còn muốn xem xem tiếp theo Lữ Thiếu Khanh sẽ làm như thế nào.Kết quả, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Giờ ngươi ra ngoài giúp ta đuổi hai người bên ngoài đi.”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không đi, ta ăn no rồi, không muốn động đậy.”“Ngươi có đi hay không?” Giờ Đàm Linh cũng đã học được chiêu giảo hoạt: “Ngươi không đi, đến lúc đó chuyện các nàng chặn cửa truyền ra, sư phụ ta hỏi tới, ngươi cảm thấy ta sẽ nói thế nào?”Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nhìn Đàm Linh, động một chút là đem sư phụ ra dọa, có biết ngại không vậy?Trên mặt Đàm Linh lại nở nụ cười giảo hoạt.“Nhanh đi, không đuổi hai người kia đi, ngươi đừng mong ta dẫn ngươi lên Thánh Sơn xem thử.”Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, thở dài: “Ai, được rồi, ai bảo ta người tốt cơ chứ.”Sau đó hắn lại lấy ra một đĩa linh đậu, nhìn Đàm Linh: “Lột giúp ta ít linh đậu nhá? Kéo dài chút thời gian, để các nàng đợi thêm chút nữa hẵng tính...”Lúc bên này Thôi Thanh cùng Kiếm Lan đợi đến sắp mốc meo, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh cũng khoan thai bước đến.“Ngại quá.” Sau khi Lữ Thiếu Khanh bước ra liên tục nói xin lỗi: “Thật sự ngại quá, có chút chuyện nên làm trễ nải.”Đàm Linh mặt lạnh không muốn nói chuyện.Cái gọi là có chuyện, đương nhiên nàng ta biết rõ.Tên này đang cố ý kéo dài thời gian.Lữ Thiếu Khanh muốn nàng ta lột giúp linh đậu nhưng nàng ta không thể đồng ý.Kết quả, Lữ Thiếu Khanh liền chậm rãi ung dung, một đĩa linh đậu chưa đến năm mươi viên, hắn đã chậm rãi ung dung ăn trong nửa canh giờ. Hơn nữa vẫn còn lại một phần ba, xem ra còn dự định tiếp tục trì hoãn thêm.Nếu không phải Đàm Linh uy hiếp một phen, Lữ Thiếu Khanh thật sự định nửa canh giờ nữa mới bước ra.Theo cách nói của Lữ Thiếu Khanh là bắt các nàng chờ để áp chế nhuệ khí của các nàng.Mặc dù Đàm Linh cảm thấy để Thôi Thanh và Kiếm Lan chờ ở ngoài rất làm mất mặt mình, dù sao nhìn vào thì cũng giống như mình là rùa đen rụt đầu.Nhưng không thể phủ nhận là, khi nhìn thấy nộ khí không thể che giấu trên mặt Kiếm Lan, tuy cách thật xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng các nàng, Đàm Linh cảm thấy cách làm này của Lữ Thiếu Khanh thật sự rất đã.Nàng ta cố ý lạnh mặt, gắng hết sức để mình không cười lên thành tiếng.Sau khi Thôi Thanh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bước ra liền phẫn nộ gào thét một tiếng: “Tên đáng chết, trả linh thạch lại cho ta.”Đồng thời, nàng ta phẫn nộ xuất thủ.Một thanh trường kích xuất hiện trong tay nàng ta, bổ mạnh xuống.Không trung lập tức cuồng phong gào thét, trường kích đánh xuống tạo thành những tiếng rít vang lên từng đợt, , trường kích lóe lên quang mang như muốn chém bầu trời thành hai đoạn.Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang, lắc mình một cái đã tới cổng chính.Hắn chậm rãi ung dung nói với Thôi Thanh: “Tiếp đi, cứ việc bổ, bổ hỏng cửa lớn thì bắt đền ngươi.”Thôi Thanh dừng lại, bị sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh khiến toàn thân kinh ngạc đến phát run.Nàng ta hận không thể một kích chém Lữ Thiếu Khanh thành hai khúc, nhưng, nàng ta không dám.Bởi vì nơi này là nhà của Nhuế trưởng lão.Nơi của trưởng lão thứ hai Thánh địa.Nàng ta và Kiếm Lan tới đây cũng không dám tự tiện xông vào, chỉ có thể ở ngoài cửa hô to.Nàng ta càng không dám phá hỏng thứ gì, đắc tội trưởng lão thứ hai, dù là gia chủ Thôi gia cũng không bảo vệ được nàng ta.“Tiểu nhân vô sỉ! Có dám đánh với ta một trận như nam nhân không!”Trường kích của Thôi Thanh chỉ Lữ Thiếu Khanh từ phía xa, như một vị nữ chiến thần, đằng đằng sát khí.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu liên tục: “Không cần đâu, ngươi quá đen, cũng tráng kiện quá, không phải gu của ta, ta thích mỹ nữ thon thả.”Thôi Thanh nghe xong liền hiểu ngay, lần đầu tiên có người dám nói với nàng ta mấy lời hạ lưu như vậy.Nàng ta lại một lần nữa phẫn nộ gầm thét: “Khốn kiếp, khốn kiếp! Ta nhất định phải giết ngươi.”Kiếm Lan cũng chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Tên hạ lưu vô sỉ, ngươi có dám ra đánh với Thôi Thanh muội muội một trận không?” Hết chương 896.

Bạn cần đăng nhập để bình luận