Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1072: Ta mệt mỏi, nghỉ một lát

Chương 1072: Ta mệt mỏi, nghỉ một látChương 1072: Ta mệt mỏi, nghỉ một lát
Mộc Vĩnh vừa ngăn chặn quái vật vừa quan sát Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh không ngừng hấp thu tia chớp màu đen, khe hở cũng đang không ngừng khép kín, cuối cùng khi chỉ còn lại chưa tới mười dặm, Mộc Vĩnh kích động.
Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh cố gắng thêm chút nữa, khe hở hư không sẽ hoàn toàn khép kín.
Trên mặt Mộc Vĩnh lộ ra vài phần tàn khốc, hắn ta nhìn quái vật không ngừng gào thét trước mặt mình, trong lòng đã có chủ ý.
Thậm chí hắn ta gần như thu bớt lực độ để quái vật lại một lần nữa tới gần Lữ Thiếu Khanh. Đồng thời hắn ta cũng cố ý ăn một trảo của quái vật, cố ý để cho mình bị thương nhẹ.
Mộc Vĩnh hét to với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, tranh thủ thời gian, ta sắp không chịu được nữa."
Lữ Thiếu Khanh ngừng tay, xoay người lại kêu lên với Mộc Vĩnh: "Ta mệt rồi, nghỉ một lát. Ngươi lo đánh đi, cố lên."
Mộc Vĩnh suýt chút nữa thì thổ huyết.
Vừa rồi không mệt, hiện tại mệt mỏi?
Còn thiếu một bước nữa thì ngươi mới kêu mệt mỏi?
Ngươi chơi ta à?
Cho dù có kêu mệt thì làm xong bước này mới kêu sẽ chết sao? Nhưng mà Mộc Vĩnh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thật sự ngồi lên Mặc Quân kiếm, giống như định nghỉ ngơi.
Mộc Vĩnh tức điên lên: "Tiểu tử, ngươi đang làm gì? Tranh thủ thời gian, †a sắp không chịu được nữa."
"Cố lên a, ngươi không giết chết nó, sao có thể đóng được khe hở?" Lữ Thiếu Khanh phất phất tay với Mộc Vĩnh, cổ vũ cho hắn ta: "Cố lên, cố lên!"
Trong lòng Mộc Vĩnh giật thót, tính toán của mình bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấu rồi.
Vốn hắn ta đợi sau khi Lữ Thiếu Khanh đóng khe hở lại liền lập tức bứt ra rời đi.
Bởi như vậy, mục tiêu chính của quái vật sẽ là Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chiến đấu với Thánh Chủ xong đã bị trọng thương, tuyệt đối không phải là đối thủ của quái vật.
Mượn đao giết người!
Nhưng, Mộc Vĩnh vẫn đánh giá thấp sự giảo hoạt của Lữ Thiếu Khanh rồi.
Mộc Vĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Ta không phải là đối thủ của nó, ta ngăn chặn nó cực kỳ miễn cưỡng."
"Miễn cưỡng sao? Vậy ta đi trước, ngươi bọc hậu , chờ con quái vật này chạy, ta trở lại."
Lữ Thiếu Khanh dựng phi kiếm lên làm bộ muốn đi.
Mộc Vĩnh càng thêm phiền muộn.
Lữ Thiếu Khanh thì cười tửm tỉm nhìn Mộc Vĩnh, trong lòng cũng đang không ngừng hỏi thăm Mộc cả nhà Mộc Vĩnh.
Bà nội nó, thực lực của ngươi ta còn không biết sao?
Ta với ngươi không kém nhau là mấy.
Muốn thừa cơ mượn đao giết người?
Nghĩ hay lắm.
Lữ Thiếu Khanh chưa từng yên tâm về Mộc Vĩnh, cảnh giác đối với Mộc Vĩnh còn cao hơn cảnh giác quái vật màu đen.
Cho dù hắn đang hấp thu tia chớp màu đen, hắn cũng sẽ chia một phần sức chú ý lên người Mộc Vĩnh.
Lúc Mộc Vĩnh cùng quái vật đánh ngang tay hắn đã nhận ra có gì đó không bình thường, ngửi được mùi vị âm mưu rồi.
Sau khi quan sát một phen, hắn đã khẳng định.
Mộc Vĩnh chuẩn bị chơi hắn. Đặc biệt Mộc Vĩnh vì làm giống y như thật còn cố ý ăn một trảo của quái vật.
Chịu một trảo này theo Lữ Thiếu Khanh thấy chính là sơ hở lớn nhất.
Loại giảo hoạt như Mộc Vĩnh, dù đánh không lại quái vật, cũng không thể bị quái vật tuỳ tiện đánh trúng.
Cho nên, vào thời điểm chỉ còn bước cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh dừng lại cười tủm tỉm nhìn Mộc Vĩnh.
Mộc Vĩnh không xử lý quái vật, hắn sẽ không xuất thủ.
Xem ai sốt ruột hơn?
Mộc Vĩnh nhìn dáng vẻ cười cười của Lữ Thiếu Khanh thì hắn ta biết không còn cách nào khác rồi.
Toàn bộ tâm tư đã bị nhìn thấu, tính toán chơi Lữ Thiếu Khanh đã thất bại. Nhưng cũng chính vì vậy sát ý đối với Lữ Thiếu Khanh trong lòng Mộc Vĩnh không giảm, ngược lại còn tăng lên.
Thực lực cường đại, tà môn, giảo hoạt, những ký hiệu này đều đang dán hết lên người Lữ Thiếu Khanh.
Dạng nhân tộc như thế này, với Thánh tộc mà nói là loại tồn tại hết sức nguy hiểm.
Sau khi Mộc Vĩnh nhìn thật sâu Lữ Thiếu Khanh một chút liền không che giấu thực lực của mình nữa.
Tay trái lóe lên, một cây sáo xuất hiện trên tay trái.
Tay phải kiếm quang bùng lên, ngàn vạn kiếm quang bao phủ quái vật, kiếm khí tung hoành, không chỗ địch nổi.
Tiếng sáo du Dương, sóng âm như dậy lên cơn sóng lớn, từng đợt nối tiếp nhau. Dưới hai tầng công kích, quái vật màu đen hóa thành mảnh vụn đầy trời trong tiếng kêu thảm thiết.
Một con quái vật Nguyên Anh hậu kỳ vô cùng cường đại trong nháy mắt đã bị Mộc Vĩnh xử lý.
Những quái vật màu đen có liên quan kia cũng bị Mộc Vĩnh thuận tay xử lý.
Điều này khiến tất cả mọi người thấy trong lòng ứa ra hàn khí.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng khá sợ hãi.
Tên này, thực lực quả nhiên thâm bất khả trắc.
Sau khi Mộc Vĩnh giết xong quái vật thì lạnh lùng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tranh thủ thời gian đi."
Sát khí trên người hắn ta bao phủ Lữ Thiếu Khanh, khiến cả người Lữ Thiếu Khanh căng ra.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh không sợ, Mộc Vĩnh đã thầ, ở Tuyệt Phách Liệt Uyên này, Mộc Vĩnh không thể ra tay với hẳn.
Nhưng dù vậy, Lữ Thiếu Khanh vẫn vô cùng cảnh giác, đã chuẩn bị sẵn để động thủ bất cứ lúc nào.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi tiến lên, Mộc Vĩnh không tiếp tục quản Lữ Thiếu Khanh nữa, bóng dáng hắn ta cũng lóe lên đi vê phía nhóm người Kiếm gia.
Tất cả người của Kiếm gia như lâm phải đại địch.
Thực lực Mộc Vĩnh bày ra vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn.
Nguyên Anh kỳ tầng chín.
Hắn ta đủ khả năng tiêu diệt tất cả những người ở đây.
"Kiếm Ngũ đâu?" Mộc Vĩnh lạnh lùng hỏi.
Kiếm Ngũ được người Kiếm gia nâng đỡ bước ra, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: "Mộc Vĩnh, ngươi tới đây để làm g?
Kiếm Ngũ bị thương rất nghiêm trọng, nếu như không phải lão ta may mãn thì chắc giờ này lão ta đang uống canh Mạnh Bà luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận