Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 645 - Trò đùa tu tiên gì vậy, cây ngô đồng công nhận hắn?



Chương 645: Trò đùa tu tiên gì vậy, cây ngô đồng công nhận hắn?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCây ngô đồng tiếp tục im lặng, qua một lúc thật lâu, bên ngoài thân cây chợt loé lên ánh sáng, một vài cành cây rơi xuống, đáp vào tay nhóm người Thiều Thừa Ung Y.Mỗi người một cành, ai cũng có phần, trừ lão chim.Nếu so sánh cành cây trong tay mọi người với cành cây ban nãy, cành cây trong tay những người khác dài chừng ba tấc, nhỏ hơn một vòng.Cũng không mang khí tức sinh mệnh nồng đậm, nhưng dù sao đây cũng là cành khô của cây thần, chỉ cần mang theo nó thôi đã có thể nhận được vận may cực lớn.Đối với tu luyện thì có hiệu quả đáng kể.Thậm chí cầm đi luyện khí cũng có thể coi là nguyên liệu tuyệt thế.Lữ Thiếu Khanh không vui, bày tỏ sự bất mãn của mình với cây ngô đồng: "Sao chỉ có sáu cành vậy, của ta đâu?""Không được bên trọng bên khinh, ta cũng muốn."Mọi người cạn lời, tên nhóc nhà ngươi cũng hơi bị tham lam quá rồi đấy!Sau đó, mọi người không hẹn mà cùng cất cành cây lại.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh quét qua một vòng, đói với Quản Đại Ngưu: "Tên mập, không có phần của ngươi, đưa đây."Mẹ nó, cái này thề chết cũng phải giữ cho được.Quản Đại Ngưu cứng cổ: "Đây là cây thần cho ta.""Là ta đòi."Tuy nói như thế, nhưng nếu như không có Lữ Thiếu Khanh, quả thực mọi người không nhận được.Những người có mặt ở đây đều nhận một phần tình của Lữ Thiếu Khanh, có điều mọi người nhìn dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng lại thấy hào hứng.Tất cả có thể khẳng định rằng, nếu cây ngô đồng đưa cho Lữ Thiếu Khanh cành cây, Lữ Thiếu Khanh sẽ không do dự nhận hết."Cô nương, cho ta đi, ngươi cầm cũng vô dụng." Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh.Úc Linh cho hắn một cái liếc mắt, chẳng buồn để ý tới.Lữ Thiếu Khanh thấy mọi người không quan tâm đến hắn, chẳng nói chẳng rằng lại đi uy hiếp cây ngô đồng: "Cho ta, không cho ta, về sau ta chắc chắn sẽ chẻ ngươi ra làm cửa nhà xí."Thiều Thừa không nhịn nổi, đồ đệ như thế này quá mất mặt, ông quát lên: "Khốn kiếp, bớt làm trò xấu hổ được không hả?"Lữ Thiếu Khanh bực mình, nhưng cây ngô đồng không phản ứng gì với hắn, hắn cũng hết cách.Lúc này, Liễu Xích đứng bên cạnh đã kinh ngạc tới mực không biết nên nói gì cho phải.Thậm chí trong đầu trống rỗi, thế giới này có còn là thế giới bình thường không?Ngươi thân là cây ngô đồng thần, thế mà lại khuất phục trước sự uy hiếp của một tên nhóc loài người, quá mất mặt rồi.Thấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh đảo qua đảo lại trên cây ngô đồng, giống như đang nghĩ cách bứt cả gốc lẫn bùn của cây ngô đồng mang đi.Liễu Xích vội vàng hét lớn: "Tên nhóc Nhân tộc, ngươi còn muốn làm gì nữa?""Đủ rồi, giữ sự tôn trọng tối thiểu với cây thần, nếu không ắt bị trời phạt."Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh chỉ đành bỏ cuộc, gương mặt hắn lộ vẻ nuối tiếc, hỏi Liễu Xích: "Tiền bối, trong tay ngươi có cành khô của cây thần không? Nếu có thì cho ta đi."Liễu Xích coi như không nghe thấy gì, có cũng không cho ngươi.Ông ta chuyển chủ đề trở lại: "Bây giờ, nhóc con này có thể theo ta rồi chứ?"Nhẫn nhịn ngươi lâu như thế, là vì nể mặt nhóc con này, không đã đánh chết ngươi lâu rồi.Chẳng ngờ Lữ Thiếu Khanh lại giả ngu, hỏi: "Ngươi định dẫn nó đi làm gì?""Không lẽ là muốn nướng lên ăn hả?"Tiểu Hồng nghe vậy, hoa cúc căng chặt, lông chim co lại, túm chặt lấy bả vai Lữ Thiếu Khanh.Kinh khủng quá, định ăn chú chim đẹp trai đáng yêu như ta hả?Liễu Xích cảm nhận được sự thay đổi của Tiểu Hồng, tức méo cả mũi.Thật đáng ghét, so với hắn thì cả họ chồn của Yêu tộc cũng chẳng đáng ghét bằng.Liễu Xích gầm lên: "Nó là đứa có thiên phú tốt nhất trong cả Yêu tộc chúng ta, đừng có khiến nó phí phạm vì ở cạnh ngươi.""Nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho nó thì để nó theo ta rời khỏi đây, ta sẽ nhận nó làm đệ tử, hết lòng dạy dỗ tất cả những gì của ta cho nó, giúp nó trở thành chí tôn Yêu tộc.""Thôi được rồi." Lữ Thiếu Khanh đáp trả một câu ngoài dự liệu, hắn nói: "Ngươi thề không làm hãi nó, ta sẽ để nó đi theo ngươi."Liễu Xích ngẩn người, giờ tên nhóc này đồng ý dứt khoát vậy hả?Tiểu Hồng không nỡ, dùng mỏ mổ lên gò má Lữ Thiếu Khanh.Hai mắt Tiêu Y ươn ướt, Tiểu Hồng sẽ đi thật sao?"Thật hả?" Liễu Xích có hơi không dám tin."Thề đi, bảo đảm đối tốt với nó rồi đưa nó đi." Lữ Thiếu Khanh không hề ngăn cản, đây là cơ duyên của Tiểu Hồng, cũng là vì muốn tốt cho nó.Ở bên cạnh hắn, Tiểu Hồng có lẽ vẫn còn tiếp tục tiến bộ, nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng thể so sánh được với một vị đại năng hết lòng dạy dỗ.Liễu Xích mừng rõ, không nhiều lời lập tức làm theo, ông ta quá muốn có được nhóc con này.Đây là hy vọng để tộc chim muông vùng dậy.Trong lòng Liễu Xích không nhịn được nảy sinh vài phần cảm kích với Lữ Thiếu Khanh.Tên nhóc này cũng không tệ.Lữ Thiếu Khanh dặn dò Tiểu Hồng: "Đi đi, moi móc sạch gia tài của lão chim này, đến lúc cầm được về, ta sẽ mua linh đậu cho ngươi ăn."Liễu Xích tức đến nỗi nghiến răng, cảm kích gì chớp mắt mất sạch.Mẹ nó, ta đúng là ngu ngốc mới cảm thấy tên nhóc này là người tốt.Trong mắt Tiểu Hồng ánh lên lệ quang, nó dụi đầu vào gò má Lữ Thiếu Khanh, tràn đầy sự không nỡ.Sống chung với Lữ Thiếu Khanh lâu như vậy, tình cảm sâu đậm, khiến nó không đành lòng rời đi.Lữ Thiếu Khanh cũng buồn trong lòng, bề ngoài lại biểu hiện như không hề buồn thương. Hắn vỗ đầu Tiểu Hồng: "Nhớ kỹ lời ta dặn, đi ép sạch gốc gác của lão, học xong quay về giúp ta đánh người."Ngay sau đấy, một đôi bàn tay trắng mịn ngọc ngà bế Tiểu Hồng lên.Hai mắt Tiêu Y đỏ ửng, giận dỗi bày tỏ sự bất mãn với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh có thể nói gì dễ nghe được không?"Cứ như Tiểu Hồng đi làm người xấu vậy.Sau đấy Tiêu Y ôm Tiểu Hồng sang bên cạnh thâm tình nói lời tạm biệt.Tình cảm của một người một chim cũng rất tốt, hai đôi mắt đều đẫm lệ.Lữ Thiếu Khanh tranh thủ lúc này, chỉ ngọn núi cao phía sau cây ngô đồng, hỏi Liễu Xích: "Tiền bối, trên ngọn núi kia có gì à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận