Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1323: Kế Ngôn độ kiếp

Chương 1323: Kế Ngôn độ kiếpChương 1323: Kế Ngôn độ kiếp
So với lời của Lữ Thiếu Khanh, lời của Dận Khuyết có thể tác động đến Tương Quỳ hơn.
Trong lòng ông ta âm thầm gật đầu, mở thành Huyền Thổ ra, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Cuối cùng ông ta quyết định, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Hừ, tiểu tử, ngươi không cần ở đây cãi chày cãi cối với ta."
"Chưa đến thời khắc cuối cùng, thành Huyền Thổ không thể mở."
"Ngoan cố!" Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ liếc mắt: "Ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Được rồi, đến lúc đó ông tự khóc đi" Lữ Thiếu Khanh cũng lười để ý tới: "Đến lúc đó Tế thần tới, ông đi mà đối phó."
"Chỉ e với trạng thái này của ông, Tế thần đánh rắm cũng có thể hun chết ông rồi."
Lữ Thiếu Khanh cứ thế từ bỏ, không có ý định tiếp tục yêu cầu mở thành Huyền Thổ ra.
Điều này khiến Tương Quỳ cảm thấy có chút không chân thực.
Ông ta cảnh giác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi đang có ý đồ gì?"
Tương Ti Tiên cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi có ý gì?"
Vì mở thành Huyền Thổ ra, thậm chí hắn không tiếc chọc giận Cảnh Ngộ Đạo, mạo hiểm đi đóng khe hở. Bây giờ hắn cứ thế dễ dàng buông †a, không có ý định tiếp tục sao?
Điều này không khỏi làm cho Tương T¡ Tiên lo lắng Lữ Thiếu Khanh đang có tính toán gì khác.
Tính toán cò con không đáng sợ, sợ chính là Lữ Thiếu Khanh sẽ hố người.
Chẳng hạn như ban nấy hố Dận Khuyết, suýt hố cho Dận Khuyết không còn mạng.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: "Có thể có ý kiến gì?"
"Gia gia ngươi cứ ngoan cố, không đồng ý, ta có biện pháp nào?"
"Ta cũng không thể vác dao kề cổ bắt ông ấy đồng ý đúng không?"
Tương Quỳ thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh đảo qua đảo lại trên cổ mình, trong lòng nổi giận. Ngươi thật sự có ý nghĩ này?
"Tiểu tử, ngươi đừng si tâm vọng tưởng." Tương Quỳ lạnh lùng nói: "Thành Huyền Thổ ngươi đừng mong mở ra."
Lữ Thiếu Khanh đã khinh thường: "Không mở thì không mở."
"Nói không chừng đợi chút nữa sẽ có người mở giúp ta đấy."
"Ông chờ xem."
Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, bỗng nhiên mặt đất chấn động, nơi xa, một đạo quang mang mãnh liệt xông phá mặt đất, xông thẳng tới chân trời.
Một cỗ khí tức mãnh liệt từ đằng xa khuếch tán tới, như gió lốc tứ ngược, một cổ cảm giác áp bức cường đại từ xa ép tới.
Nó giống như cuồng phong bên trong còn mang theo nước mưa, trong khí tức mãnh liệt tràn ngập một cỗ kiếm ý.
Kiếm ý sắc bén làm cho tất cả mọi người tê cả da đầu.
Đám Tương Ti Tiên vô thức kêu lên kinh ngạc: "Kế công tử?"
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh vui mừng, sắp ra rồi sao?
"Nhìn, nhìn lên bầu trời!"
Tả Điệp lại một lần chỉ vào bầu trời kêu lên.
Trên bầu trời lại một lần nữa mây đen dày đặc, tầng mây dày đặc, lôi điện lấp lóe, từng đạo thiểm điện lấp lóe trong mây đen.
Tâng mây nặng nề tản mát ra cảm giác áp bức mãnh liệt khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.
Sắc mặt người nơi đây trở nên ngưng trọng: "Thiên kiếp!"
Lữ Thiếu Khanh thì miệng trợn mắt tròn: "Không thể nào?"
Sư huynh của mình mạnh như vậy sao?
Lúc này muốn độ thiên kiếp?
"Ầm ầm!"
Một đạo thiểm điện to lớn rơi xuống, trên trời rơi xuống thần phạt, một cỗ áp lực cường đại cũng theo đó rơi xuống.
Sức mành vô hình đánh lên đại địa, , đại địa băng liệt, hủy diệt tất thảy mọi thứ trên mặt đất.
Sức mạnh kinh khủng khiến chúng sinh trong thiên địa run lẩy bẩy.
"Rầm!"
Mọi người dường như nghe thấy tiếng kiếm ngâm. Một cỗ kiếm ý mãnh liệt bộc phát ở phía xa, quét sạch thiên địa, trong vòng phương viên trăm dặm, thiên địa vì đó mà biến sắc.
Đám người một lần nữa kinh hãi, cảm nhận được sự sắc bén của cỗ kiếm ý này.
Nó như tồn tại sắc bén nhất trên thế gian, có thể vạch phá hết tất thảy, bao gồm tính mạng của bọn hắn.
Giống như chỉ cần nhẹ nhàng một chút là bọn hắn sẽ bị cỗ kiếm ý này xuyên thủng.
Một đạo kiếm quang lao ngược lên trên, kiếm quang trăm trượng tựa như chiến sĩ bất khuất phát ra gầm thét, ra sức một kích.
“AmF
Bên dưới mặt hồ cuộn lên gợn song trăm ngàn trượng, khuếch tán ra bốn phía, chờ sau khi mặt nước bình lặng trở lại, mặt hồ xuất hiện một tầng thi thể các loại cá.
Trên bầu trời, bóng dáng Kế Ngôn xuất hiện.
Hắn ta cầm trường kiếm trong tay, áo trắng như tuyết, như một vị Kiếm Tiên tại thế.
Nhóm người Tương Quỳ cảm nhận được khí tức trên người Kế Ngôn một lần nữa bị chấn kinh.
"Còn trẻ như vậy mà sắp bước vào Hóa Thần rồi?"
"Hắn là ai? Chẳng lẽ là lão yêu quái ngàn năm sao?”
"Hắn, hắn còn trẻ hơn cả ta mà hắn sắp trở thành Hóa Thần rồi?"
"Nói đùa à? Giả, chắc chắn là giả."
Đông đảo đệ tử trong tổ chức Thí Thần suýt nữa thì phát điên.
Tuổi của Kế Ngôn còn trẻ hơn rất nhiều người bọn hắn, giờ lại đang độ thiên kiếp Hóa Thần rồi.
Bọn hẳn lơn như vậy, lần đầu tiên gặp chuyện không hợp lế thường như thế.
Mấy người Tương T¡ Tiên cũng không biết nói gì.
Đối mặt với yêu nghiệt như thế này, thậm chí bọn hắn còn không thể nảy sinh lòng ghen ghét.
Cho dù là Dận Khuyết, đối mặt Kế Ngôn, hắn ta cũng chỉ càng thêm kính SỢ.
Tương Quỳ lắc đầu, cười khổ nói: "Thiếu niên ra anh hùng, người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là đáng sợ."
Cảnh Ngộ Đạo cũng thổn thức không thôi: "Đúng vậy, quả thật là đáng sợ"
Cảnh Ngộ Đạo bây giờ là Nguyên Anh kỳ tầng chín, nhưng cảnh giới Hóa Thần với ông ta mà nói chỉ như trăng trong nước, hoa trong sương, ông ta mãi vẫn chưa tìm được cửa.
Giờ một tiểu tử nhỏ hơn tuổi hơn ông ta gấp trăm lần bắt đầu độ thiên kiếp Hóa Thần khiến trong lòng ông ta cảm thấy ghen ghét hâm mộ, đồng thời cũng sinh ra một cảm giác bị thất bại, người so với người, tức chết người.
Lữ Thiếu Khanh với việc Kế Ngôn sắp đột phá Hóa Thần, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng.
Sau khi Kế Ngôn tiến vào cảnh giới Hóa Thần, hắn đi thu thập người ta còn cần phải hỏi trong nhà người ta có Hóa Thần hay không nữa sao? "Khì khì, ngày tháng hoành hành bá đạo sắp tới rồi."
Lữ Thiếu Khanh đắc ý lắc đầu, hắc hắc cười không ngừng, vô cùng đắc ý.
Dận Khuyết thấy Lữ Thiếu Khanh đắc ý như vậy, trong lòng lại khó chịu.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi mừng cái gì? Ngươi cho rằng thiên kiếp dễ dàng vượt qua như vậy sao?"
"Ngươi biết cái gì chứ!"
Lời của Lữ Thiếu Khanh vừa dứt, nơi xa lại một tia chớp rơi xuống, lôi quang kinh khủng chiếu rọi thiên địa. Chương 1324: Một người một kiếm
"Ầm ầm!"
Đạo lôi kiếp thứ hai còn mạnh hơn cả thứ nhất.
Áp lực kinh khủng khiến cho mọi người đền biến sắc.
Đối mặt với lôi kiếp giáng xuống, Kế Ngôn lại lần nữa ra tay, vung Vô Khâu Kiếm lên.
Ánh sáng mãnh liệt không khác gì thiểm điện giáng xuống.
Oành!
Cuối cùng, lôi kiếp biến mất trong ánh kiếm, nhưng khí tức của Kế Ngôn cũng yếu đi không ít.
Tương Quỳ nhíu mày: "Có hơi lỗ mãng." "Thiên kiếp Hóa Thần lần sau mạnh hơn lần trước, đây chỉ là đạo thứ hai, đằng sau ít nhất còn có chín đạo nữa, càng về sau uy lực càng lớn hơn."
Tương Quỳ còn chưa dứt lời, mọi người đều hiểu ý.
Đây là không coi trọng Kế Ngôn.
Thiên kiếp càng ngày càng mạnh, mà bây giờ Kế Ngôn đã bắt đầu yếu đi, nếu cứ tiếp tục như vậy căn bản sẽ không thể chịu đựng được đến cuối cùng.
Có Tương Quỳ, Dận Khuyết đắc ý nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi còn gì để nói không?"
Chưa từng nghĩ, Lữ Thiếu Khanh lại khinh miệt liếc nhìn hắn ta một cái khiến cho Dận Khuyết giận dữ.
Ánh mắt nhìn đồ đần kia là có ý gì? Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, không nói gì.
Trên bầu trời, tầng mây chậm rãi xoay quanh, bỗng nhiên lại có một đạo lôi kiếp nữa giáng xuống.
Xet qua chân trời, tiếng sấm đỉnh tai nhức óc.
Đúng như Tương Quỳ nói, lần này lôi kiếp còn mạnh hơn cả lần trước.
Nhưng phương pháp đối phó của Kế Ngôn vẫn y như thế.
Trường kiếm vung ra, vẫn tiếp cục cứng đối cứng.
Mặc dù mỗi lần chặn lại, khí tức lại càng suy yếu hơn.
Thân thể cũng xuất hiện vết thương, quần áo trắng rách nát, xuất hiện vết cháy đen...
Nhìn Kế Ngôn, Tà Điệp nói thầm: "Không nên dùng pháp khí ngăn cản, áp chế uy lực thiên địa mà được à?"
"Cứ cứng chọi cứng như thế kiểu gì cũng thua thiệt."
Đám người nghe vậy đều gật đầu.
"Đúng vậy, quá lỗ mãng."
"Cứ tiếp tục như vậy không tốt lắm."
"Là tự phụ hay tự đại?"
Sau đó, là đạo thứ tư, đạo thứ năm.
Mãi cho đến đạo thứ bảy, Kế Ngôn vẫn chỉ dùng một thanh kiếm vượt qua.
Mỗi một lần đều cứng đối cứng với trời, lấy tư thái tấn công để đối phó với thiên kiếp.
Mặc dù nói là đánh tan thiên kiếp, nhưng thương thế của hắn lần sau lại nặng hơn lần trước.
Đạo thiên kiếp thứ bảy qua đi, áo trắng của Kế Ngôn đã nhuộm thành đỏ.
Máu me đầm đìa, vết thương chằng chịt nhìn mà sợ, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nhưng dáng người Kế Ngôn vẫn thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mây kiếp trên trời.
Tương Quỳ nhíu mày nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, sư huynh của ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh kỳ quái hỏi lại: "Ông mắt mờ nhìn không rõ sao?"
"Độ thiên kiếp đó, ông đúng là lão già ngốc."
"Nói chuyện đàng hoàng cho ta." Tương Quỳ tức đến mức huyết khí lăn lộn: "Hắn ta định cứ thế mà độ thiên kiếp sao?"
"Hắn ta sẽ chết." Tương Quỳ thở phì phì trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể xử lý hắn đâu ra đấy.
"Không độ kiếp thế này còn phải độ thế nào?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Ông đi giúp huynh ấy à?"
"Ông có thể giúp huynh ấy sao?"
Thiên kiếp không cho phép có người khác hỗ trợ, mà đừng nói là hỗ trợ, chỉ tới gần một tí thôi, uy lực của thiên kiếp sẽ tăng gấp bội, tất cả đều chơi cho chết.
Tương Quỳ nghiến răng nói: "Đừng có ở đây giả ngu với ta. Pháp khí đâu?"
"Hắn ta không có thủ đoạn gì sao?"
"Bảo hắn ta dừng có cố chống lại nữa, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi, có pháp khí gì thì tranh thủ lấy ra mà dùng, không cần phải giấu, cũng không cần phải tiếc." Tương Quỳ cực kỳ thích Kế Ngôn, so với tên tiểu tử hỗn đản Lữ Thiếu Khanh thì quả thực hắn ta quá tốt.
Trâm mặc ít nói, thực lực cường hãn, thiên phú hơn người, lại còn đẹp trai nữa.
Tiểu gia hỏa thế này, Tương Quỳ cũng động tâm muốn thu đồ.
Đáng tiếc, thiên phú của Kế Ngôn quá mạnh, ông ta không có dũng khí nói ra lời này.
Nhưng nếu Kế Ngôn có thể làm cháu rể mình thì giấc mộng này cũng có thể thử.
Huống chỉ, Kế Ngôn đột phá thành công, bên phe nhân loại sẽ có thêm một hỗ trợ.
Cho nên, ông ta cũng không hy vọng Kế Ngôn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hy vọng Kế ngôn bình an vượt qua được thiên kiếp này.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Dùng pháp khí, ông thanh toán sao?"
"Pháp khí rất đắt, ông nói dùng là dùng à?"
Tương Quỳ tức giận trợn trắng hai mắt, nhịn không được mà gào lên với Lữ Thiếu Khanh.
"Tiểu tử hỗn đản, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Cái tên này, rốt cuộc là đồ đệ ai dạy dỗ ra?
Vào thời điểm này mà còn than pháp khí đắt nữa?
Pháp khí có trân quý cỡ nào đi nữa thì có quý bằng tính mạng không?
Tác dụng của pháp khí là gì? Không phải là bảo mệnh sao? Ông ta thổi râu, trừng mắt, hung tợn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Cứ để cho hắn ta dùng. Cứ việc dùng đi, sau này ta sẽ đền bù cho hắn ta."
Pháp khí gì đó, ông ta cũng có một chút.
Chỉ cần Kế Ngôn có thể vượt qua thiên kiếp, ông ta cho đi mấy món cũng có làm sao?
Dù sao thì đến lúc đó cũng sẽ cùng nhau đánh quái vật.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên, nhưng lập tức lại tỏ ra hối hận.
Tương Quỳ hỏi: "Ngươi thế này là có ýgì?
Lữ Thiếu Khanh vô cùng đau lòng: "Huynh ấy không có pháp khí.
"Chỉ có một thanh kiếm nát." Lữ Thiếu Khanh rất đau lòng. Nếu Kế Ngôn dùng pháp khí sau đó tìm Tương Quỳ đòi tiền, nói quá lên một tí, không phải kiếm được lời rồi sao?
Tính sai rồi.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài.
Kế Ngôn không thích dùng pháp khí, chỉ có một thanh kiếm.
Dù có thu được pháp khí cũng sẽ cho Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.
Với Kế Ngôn, tán công chính là phương thức phòng thủ tốt nhất.
Xưa nay hắn ta chưa từng dùng pháp khí để phòng thủ.
Đúng như tính cách của hắn ta, chỉ tiến không lùi.
Đám người kia nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều có vẻ phức tạp, không biết nói gì cho phải.
Cảnh Ngộ Đạo nhịn không được mà cảm thán một tiếng: "Tiểu tử này, bảo sao cáo thể đột phá Hóa Thần sớm như thế."
Một người một kiếm đi tới bây giờ, là một kiếm tu thật sự. Chương 1325: Chỉ là thiên kiếp thôi, đánh là xong
Lữ Thiếu Khanh thử thăm dò Tương Quỳ: "Hay ông cho ta mấy món đi, đến khi ta độ kiếp, ta cam đoan sẽ dùng tới."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh nham hiểm xoa xoa tay, Tương Quỳ oán hận quay đi chỗ khác.
Ông ta chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh chết cái tên tiểu hỗn đản không giống tu sĩ này.
Tương Tư Tiên lo lắng hỏi: "Mộc công tử, Kế công tử có tự tin vượt qua được thiên kiếp không?”
Lữ Thiếu Khanh chẳng hề để ý: "Yên tâm đi, huynh ấy chết ta sẽ là Đại sư huynh."
Hắn vừa dứt lời, đạo lôi kiếp thứ tám giáng xuống, điện quang lấp lóe, đánh nát hư không, bầu trời xuất hiện khe hở hư không màu đen.
Mang theo uy thế đáng sợ bổ vào Kế Ngôn.
Chớp mắt, Kế Ngôn đã bị lôi kiếp bao phủ, ánh sét lấp lánh đánh xuyên xuống mặt hồ.
Dưới sức mạnh cường đại, nước hồ lập tức bốc hơi thành một cái hố, vô số hơi nước lăn lộn xông thẳng lên trời.
Vô số tia sét tản ra khắp mặt nước hình thành một địa ngục sét, như thể Lôi Thần đang nổi giận, vạn vật câu diệt.
Sau vài hơi thử, thiểm điện mới chậm rãi biến mất, thiên địa lại lần nữa bình tĩnh trở lại.
Tất cả đều trầm mặc, khí tức của Kế Ngôn dường như đã biến mất. Thật lâu sau, có người run rẩy hỏi: "Không... không còn sao?"
"Lôi đình khủng bố như thế, không, không ai có thể ngăn cản được."
"Không đúng, các ngươi nhìn lên trời đi, kiếp vân còn chưa tan."
Đám người ngẩng đầu lên, chẳng những kiếp vân không tan đi mà càng tỏa ra áp lực uy hiếp khủng bố hơn.
Áp lực tríu nặng, dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được.
Như một tảng đá lớn ép trong lòng, không nhịn dược mà kinh hoảng.
Soạt!
Kế Ngôn từ dưới mặt nước hồ xộc lên, lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng thấy Kế Ngôn như thế, tất cả mọi người đều trâm mặc.
Quần áo rách nát, máu me đầm đìa, có nơi còn lộ ra vết thương cháy khét, dữ tợn đáng sợ.
Hơi thở cực kỳ yếu ớt, như người sắp chết vậy, tình trạng cực kỳ tệ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một khắc sau Kế Ngôn sẽ ngã xuống.
Trạng thái này mà Kế Ngôn còn có thể cản được đạo thiên kiếp thứ chín sao?
"Xong đời!"
Có người thấp giọng nói: "Cái dạng này, còn không bằng cả người phàm, làm sao ngăn được thiên kiếp?"
"Đạo lôi kiếp cuối cùng, cho dù là khỏe nhất cũng không dám chắc có thể ngăn cản được."
"Trông hắn ta thế này, chắc chắn là chết."
Người của tổ chức Thí Thần không thể nhìn được Kế Ngôn nữa.
Tất cả mọi người đều là tu sĩ, có chưa trải qua cũng từng được chứng kiến thiên kiếp.
Tất cả mọi người đều biết rõ thiên kiếp lợi hại cỡ nào.
Không ai tin tưởng Kế Ngôn có thể ngăn được đợt thiên kiếp cuối cùng.
Ngay cả Tương Quỳ cũng cau mày, lo lắng.
Ông ta cũng không nghĩ Kế Ngôn có thể ngăn cản được.
Nhưng thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn khoan thai tự đắc, không có vẻ lo lắng tí nào, Tương Quỳ giận mà không có chỗ phát tiết: "Tiểu tử, ngươi thật sự không lo lắng cho sư huynh của mình à?"
"Lo lắng có làm được cái gì?" Lữ Thiếu Khanh hững hờ, không lo lắng tí nào: "Dù sao cũng không ai có thể giúp được huynh ấy!"
"Lại nói, không phải chỉ là thiên kiếp thôi sao? Có cái gì mà phải lo lắng?"
Chỉ là?
Cả đám người đều nhìn sang.
Hắn ấy mà.
Mọi người đều nhịn không được mà thầm mắng Lữ Thiếu Khanh cuồng vọng.
Bọn họ sống lâu như thế rồi, lần đầu tiên nghe được có người chỉ dùng hai chữ "chỉ là" để hình dung thiên kiếp.
Ngươi nghĩ thiên kiếp là gì?
Lâu la à?
Dận Khuyết nhìn Lữ Thiếu Khanh cuồng vọng như thế, lại không nhịn được mà hỏi: "Chỉ là? Có phải ngươi vừa dùng hai chữ "chỉ là" ấy à?" Cái gì mà "chỉ là"? Gia hỏa cuồng vọng.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Không phải "chỉ là" thì là gì?
"Xem đi, không chết được đâu."
Nói đùa, sư huynh của hắn là ai chứ?
Đệ nhất thiên tài phòng chữ Thiên, chút thiên kiếp này còn không độ qua được, còn lăn lộn cái cọng lông?
Tương Quỳ ý vị thâm trường nhìn Lữ Thiếu Khanh, lại nhìn sang Kế Ngôn.
Ông ta nghĩ tới thần phạt màu vàng kim.
Giật mình, ông ta thầm nghĩ, có lẽ người này có lai lịch đặc biệt.
Chắc hắn ta có biện pháp vượt qua được một kiếp này?
Nghĩ tới đây, ông ta tràn đầy mong chờ nhìn Kế Ngôn phía xa xa.
Đạo kiếp vân ủ thật lâu, phải tới gần một khắc đồng hồ.
Sau một thời gian dài như thế, kiếp vân tăng tốc độ chuyển động, tỏa ra uy áp to lớn, như một cục đá mài muốn mài diệt hết mọi người trên thế gian.
Ầm ầm!
Tiếng sấm khổng lồ lần lượt vang lên chấn động ngàn dặm, lay động đất trời.
Mặt đất nổi lên cuồng phong ào ào, cây cối gần trung tâm bị nhổ tận gốc, vô số cây cối bay lên, hỗn độn ầm ầm.
Ầm ầm!
Đột nhiên, tiếng sét lớn nổ cái ùng, hào quang chói sáng xẹt qua chân trời, đâm vào đám người vô thức nhắm mắt lại. Đợi khi bọn họ mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trên trời thì nhịn không được mà hô lên.
"Đây... Đây là cái gì?"
"Là... là thần long sao?"
"Ta hoa mắt sao?"
"Đây là rồng đó!"
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Trên trời một con thần long năm móng màu trắng bạc xuất hiện, xoay quanh đường chân trời, nhìn khắp cả chúng sinh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Gặp quỷ rồi sao?
Thần long tỏa ra uy áp to lớn, tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai dám có ý nghĩ phản kháng.
Sắc mặt Tương Quỳ lại càng khó coi hơn nữa. Không ngờ đạo lôi kiếp cuối cùng lại hóa hình.
Khi ông ta độ kiếp không gặp được chuyện như thế.
Có nghĩa, thiên kiếp của Kế Ngôn mạnh hơn của ông ta.
Nhưng cũng vì thế, trong lòng Tương Quỳ cực kỳ tiếc nuối, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này sẽ phải bỏ mạng sao?
"Có cách nào giúp hắn ta một chút không?"
Tương Quỳ hỏi thăm Cảnh Ngộ Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận