Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 720 - Mục tiêu, Nam Hoang



Chương 720: Mục tiêu, Nam HoangNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn thấy nhiều người như vậy mà cũng không làm Úc Mộng àm, mới ý thức được chuyện này phiền phức hơn tưởng tượng của hắn ta rất nhiều.Xem ra không thể tiếp tục chờ đợi ở đây nữa.Kế Ngôn thở dài một tiếng trong lòng, chuẩn bị rời khỏi nơi này, đi nơi khác tìm cách giải quyết.Có điều, ngay lúc Kế Ngôn chuẩn bị rời khỏi thành Đan Âm, bỗng nhiên lại có người tự đề cử mình.Kế Ngôn đã không có một chút hi vọng nào với những người tự đề cử này nữa.Nhưng hắn ta vẫn để cho người này kiểm tra tình huống của Úc Mộng.Người đến là một vị Ma tộc trung niên Kết Đan kỳ, khí tức trầm ổn, ánh mắt nội liễm, khác với những Ma tộc mà hắn ta thường thấy.Mặc dù là Kế Ngôn, cũng nhịn không được nhìn ông ta thêm mấy lần.Ông ta kiểm tra cho Úc Mộng một phen, chắp chắp tay với Kế Ngôn: “Kế công tử.""Thế nào?" Kế Ngôn đi thẳng vào chủ đề, không phí lời với ông ta: “Có cách nào không?""Nếu không có, mời về đi."Hai câu nói này là những câu Kế Ngôn nói nhiều nhất trong mấy ngày nay.Người đó mỉm cười, lắc đầu, mở miệng nói: “Ta không có năng lực làm nàng ta tỉnh lại, nhưng ta biết một cách."Kế Ngôn nghe vậy, thoáng ngẩn ra, đây chính là câu nói lạ nhất mà hắn ta nghe thấy trong ba tháng này."Là cách gì?"Người đó tự giới thiệu: “Ta tên là Si Hoàn, đến từ Nam Hoang."Biểu cảm của Kế Ngôn không thay đổi, mặc kệ ngươi đến từ đâu, dù cho ngươi tới từ Thánh Địa, hắn ta cũng sẽ không dao động một chút nào.Kế Ngôn lạnh nhạt nhìn ông ta, làm cho Ma tộc tự xưng là Si Hoàn cảm nhận được một nguồn áp lực cực lớn.Ông ta vội vàng thu liễm tâm thần, nói với Kế Ngôn: “Ta muốn dùng cách này thương lượng một vụ mua bán với công tử.""Mua bán như thế nào?""Ta nói cách này cho công tử, công tử tặng tài phú của Khố gia cho ta, thế nào?"Sau khi Si Hoàn nói xong, trong lòng căng thẳng, chỉ sợ cho Kế Ngôn không đồng ý.Ông ta không ngờ Kế Ngôn không thèm suy xét mà nói ngay: “Có thể."Hắn ta quan tâm phàm nhân này như vậy à?Xem ra quan hệ giữa hai người không tầm thường.Trong lòng Si Hoàn âm thầm suy đoán, sau đó nói: “Linh hồn của vị cô nương này đã ngủ say, ta trùng hợp biết có một món bảo vật có thể giúp những linh hồn đã ngủ say tỉnh dậy.""Mà món bảo vật này là món pháp khí ngũ phẩm, tên là Hoán Hồn Địch, nằm trong tay thành chủ thành Vĩnh Ninh của Nam Hoang."Kế Ngôn nghe vậy, không nói gì, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Si Hoàn.Ánh mắt của hắn ta lúc này còn sắc bén hơn trước, giống như lợi kiếm chỉ thẳng vào lòng của Si Hoàn, làm trán Si Hoàn nhịn không được đổ mồ hôi.Qua một lúc lâu sau, Kế Ngôn mới mở miệng: “Ngươi có thù oán với thành chủ thành Vĩnh Ninh?"Kế Ngôn không thể nào không nhận ra chiêu mượn đao giết người đơn giản như vậy.Tim Si Hoàn hẫng một nhịp, ông ta không ngờ Kế Ngôn lại nhạy cảm như vậy.Ông ta không dám phủ nhận, trước mặt người như Kế Ngôn, ông ta có chối cũng vô dụng, chẳng bằng thành thật nói ra: “Không sai, ta đúng là từng có thù với ông ta.""Nhưng ta có thể hứa với công tử, lời nói của ta là thật, không có chữ nào là nói dối."Kế Ngôn thu ánh mắt về, suy nghĩ những lời này của Si Hoàn là thật hay giả.Sau cùng, Kế Ngôn nói với Si Hoàn: “Dùng đạo tâm thề đi."Mặc dù Si Hoàn có hơi giật mình, nhưng không do dự, mà thề ngay.Kế Ngôn bèn nói: “Đồ của Khố gia ở phía sau, ngươi tự đi lấy đi."Hắn ta nói xong thì lập tức dẫn Tiểu Viên Hầu và Úc Mộng rời khỏi nơi này.Tác phong gọn gàng linh hoạt như vậy, làm cho Si Hoàn sửng sốt hồi lâu, hắn ta đi nhanh quá."Hi vọng sau khi ngươi đến thành Vĩnh Ninh, có thể diệt trừ tên khốn nạn Thái Thế An đó.""Thực lực của Phản Thánh quân chúng ta quá yếu, không phải đối thủ của tên khốn Thái Thế An.""Chỉ cần ngươi diệt trừ lão ta, thành Vĩnh Ninh sẽ trở thành cứ điểm cho Phản Thánh quân chúng ta sống yên ổn, Phản Thánh quân chúng ta mới có hi vọng."Sau khi Kế Ngôn biết có bảo vật có thể giúp Úc Mộng tỉnh lại, không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp quyết định mục tiếp theo của mình là thành Vĩnh Ninh.Nam Hoang!So với Bắc Mạc hoang vắng, nằm ở cực tây cằn cỗi, cây cối của Nam Hoang phồn thịnh rậm rạp nhất Hàn Tinh.Số lượng thành trì của Nam Hoang là ít nhất trên Hàn Tinh, dân số cũng ít nhất.Rất nhiều tu sĩ không thích Nam Hoang, bởi vì nơi này rất nguy hiểm.Nơi này kênh rạch chằng chịt dầy đặc, con sông, hồ nước khắp nơi.Bên trong rừng cây là chướng khí tràn ngập, đầm lầy dầy đặc, độc trùng bò khắp nơi trên đất.Trong rừng, còn có dã nhân Hàn Tinh, ở trong rừng, thực lực của bọn họ không kém hơn mãnh thú.Chuyện này làm cho rất nhiều tu sĩ Ma tộc của Hàn Tinh không muốn đi tới Nam Hoang.Ánh trăng màu đỏ chiếu rọi trên đất đai nơi này, bỗng nhiên, một tia sáng màu trắng hiện lên dưới ánh trăng, một quả cầu màu trắng xuất hiện trong hư không.Tiếp theo, tiếng nổ mạnh vang lên trong rừng cây.Có hai bóng người xuất hiện trong tiếng nổ.Một lam một đen, một nam một nữ.Đó là hai người Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh.Trạng thái của hai người rất là thê thảm, y phục Lữ Thiếu Khanh bèo nhèo, cả người máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh.Úc Linh thì đỡ hơn một chút, tuy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng lại không bị thương quá nặng.Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng giữa trời, vẻ mặt phức tạp: “Hàn Tinh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận