Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 836 - Cho ta một trăm triệu, ta có thể ra tay (tt)



Chương 836: Cho ta một trăm triệu, ta có thể ra tay (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLúc này Miêu Á cũng phát hiện việc mình mời Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh đến Miêu gia ở lại là một lựa chọn sai lầm.Cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh còn muốn trở lại Miêu gia cư trú.Cái gọi là liên minh giữa Miêu gia và Câu gia tuyệt đối sẽ vì vậy mà tan vỡ.Nói không chừng Câu gia đã suy nghĩ làm sao để giết chết Miêu gia.Lữ Thiếu Khanh thấy Miêu Á dường như đã suy nghĩ cẩn thận, hắn cười rộ lên.Cô nàng này cũng coi như thông minh.Nụ cười này của Lữ Thiếu Khanh ở trong mắt Miêu Á trở nên vô cùng khủng bố, giống như nụ cười của ác ma, làm cho trong lòng Miêu Á phát lạnh.Tình cảnh hiện tại của Miêu gia trở nên rất nguy hiểm.Nhưng mà nghĩ đến phụ thân và nhị thúc của mình, trong lòng nàng ta lại trấn định một chút.Chiến lực mạnh nhất của Câu gia và Miêu gia giống nhau, đều là Đại trưởng lão với cảnh giới tầng sáu.Những phương diện khác thì chiến lực Miêu gia mạnh hơn Câu gia một chút, còn không ác liệt đến mức không thể vãn hồi.Không sao, không sao.Tâm tư Miêu Á nhanh chóng xoay chuyển, lần nữa cắn răng, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, nếu như mời ngươi ra tay diệt Cung gia và Câu gia, không biết cần cái giá gì? Nếu công tử nguyện ý, cho dù là ta, ta, ta cũng nguyện ý..."Lữ Thiếu Khanh nhìn Miêu Á đỏ bừng mặt, nha đầu này có dã tâm, còn muốn một mũi tên trúng hai con chim?Nhưng ta không phải đồ ngốc."Ngươi có linh thạch không?" Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, lười biếng nói: "Cho ta một trăm triệu, ta có thể ra tay..."Một trăm triệu?Bán toàn bộ Miêu gia đi cũng không được một trăm triệu.Nói đùa cái gì vậy.Nếu có một trăm triệu linh thạch, Miêu gia đã sớm trở thành đại gia tộc đệ nhất thành Tam Vũ rồi, cần gì phải lục đục với Câu gia, Cung gia làm gì, ngươi lừa ta gạt sao?Miêu Á nhất thời không có dục vọng nói gì.Từ chối cũng đều khác ngươi như vậy, làm cho nàng ta cảm thấy nói cái gì cũng là giả dối.Lữ Thiếu Khanh thất vọng, một trăm triệu cũng không có thì tính là đại gia tộc gì chứ?Hắn cũng không phải là nói đùa, nếu như cầm một trăm triệu linh thạch đưa cho hắn, đừng nói diệt Cung gia, Câu gia, cho dù là làm nổ Thánh Địa hắn cũng sẽ đi.Quả nhiên, Ma tộc vẫn quá nghèo.Sau đó Lữ Thiếu Khanh nhớ tới một chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, gõ gõ bàn lại hỏi Miêu Á: "Trên người ngươi có linh thạch không?"Miêu Á nhảy dựng, lại sinh ra vài phần hi vọng, chẳng lẽ cảm thấy một trăm triệu quá đáng cho nên dự định tùy ý lấy một chút sau đó ra tay sao?Nàng ta vội vàng gật đầu: "Có, có chút."Lữ Thiếu Khanh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."Miêu Á cảm thấy có điểm không đúng lắm, trong lòng nhịn không được nói thầm: "Công tử, ngươi nói vậy...""Mang theo linh thạch là tốt rồi, ta sợ đến lúc đó ngươi không có linh thạch trả tiền, sẽ bị người ta nói chúng ta ăn cơm chùa, ta không gánh nổi ngươi đâu."Miêu Á bỗng nhiên cảm thấy đầu truyền đến từng trận choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống bàn trước mắt."Ngươi, ngươi..."Miêu Á vừa sợ vừa giận, nàng ta cắn răng: "Ngươi, ngươi mang ta tới nơi này, là muốn ta trả tiền sao?""Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Lữ Thiếu Khanh đúng lý hợp tình hỏi ngược lại, vẻ mặt kia, khiến Miêu Á muốn bưng đĩa trên mặt bàn rồi đập vào mặt Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta xem như đã hiểu.Cái gì mà có người mời khách, thì ra người mời này chính là nàng ta.Cái gì mà dẫn nữ hài tử đi dạo phố, cái gì mà muốn theo đuổi con gái, đây đều là suy nghĩ đơn phương của nàng ta.Lữ Thiếu Khanh mang nàng ta ra ngoài, chính là dùng nàng ta như ví tiền, muốn nàng ta làm một kẻ coi tiền như rác.Gã này, đúng là một tên khốn.Sau khi Miêu Á nghĩ kỹ, hàm răng cũng sắp cắn nát, ta coi ngươi là bằng hữu, còn ngươi coi ta là ví tiền?Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, tốt bụng an ủi: "Đừng nóng giận, ăn nhiều một chút đi, lúc trả tiền không cần đau lòng."Ta ăn cái đầu ngươi.Miêu Á lại có xúc động muốn đánh người.Cuối cùng nàng ta dứt khoát nghiêm mặt: "Hừ, những thứ này đều là ngươi gọi, ta không ăn, ta không có linh thạch trả.""Đừng nghịch ngợm." Lữ Thiếu Khanh vội vàng gắp một miếng thịt đặt trước mặt Miêu Á, rót cho nàng ta một ly rượu: "Mau ăn đi, ăn xong sẽ trả tiền. Ngươi đã nói rồi, ngươi muốn chiêu đãi chúng ta thật tốt, cơ hội như vậy đừng bỏ qua."Cơ hội như vậy? Ai muốn một cơ hội như vậy chứ?Bị ngươi mang ra ngoài, làm một đại oán chủng (1) sao?(1) Thường dùng để chỉ những người làm điều gì đó ngu ngốc và sẽ được gọi là "người trong sáng và ngây thơ".Miêu Á không có một chút khẩu vị nào cả, thậm chí đến cả rượu nàng ta cũng không dám uống.Một bàn đầy món ngon mỹ thực này, ít nhất cũng phải mất một hai vạn viên linh thạch.Nàng ta có, nhưng một khi dùng, trở về sẽ khóc đến chết không ngủ nổi.Miêu Á chỉ vào con khỉ nhỏ nói: "Đồ ở đây nó ăn nhiều nhất."Con khỉ nhỏ kinh ngạc, liên quan quái gì đến ta. Ta là khỉ, ta là sủng vật.Nó nhìn Miêu Á nhe răng, rất không phục lời Miêu Á nói.Lữ Thiếu Khanh nhặt một khúc xương đập qua: "Khách khí một chút cho ta, đây là lão bản mời khách."Con khỉ nhỏ vâng lời ngoan ngoãn, lão bản ta sai rồi.Nhưng mà là ngoan ngoãn tiếp tục ăn.Miêu Á tức chết, chỉ có lúc này ngươi mới muốn khách khí với ta sao?Nếu ta trả linh thạch, sau đó có phải ngươi sẽ nhấc quần lên không nhận người hay không?Miêu Á hừ nói: "Ta không có linh thạch để trả.""Đừng nghịch, đừng nghịch." Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khuyên nhủ an ủi: "Đã lớn như vậy rồi, đừng có giở tính tình trẻ con ra nữa, nếu ngươi cảm thấy nhiều quá, không bằng trả lại một chút?"Dù sao cũng không ngon, trả thì trả đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận