Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 687 - Ma tộc các ngươi đều ngực to nhưng không não à?



Chương 687: Ma tộc các ngươi đều ngực to nhưng không não à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThôi Chương Uyển cũng rất muốn bày tỏ thành ý với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta chỉ vào Úc Linh: “Nàng ta là phản đồ Thánh tộc chúng ta, ngươi cần giết nàng ta trước để bày tỏ thành ý của ngươi.”Úc Linh lập tức trở nên căng thẳng, với tính cách của tên khốn này nói không chừng sẽ thật sự vì chút linh thạch mà trẻ thành gian tế.Lữ Thiếu Khanh nhìn Úc Linh một chút, bĩu môi, bày ra dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt: “Ta có nguyên tắc của ta, không khi dễ nữ nhân.”Úc Linh sau khi nghe, suýt chút nữa không nhịn được, muốn rút ra trường thương ra đâm chết Lữ Thiếu Khanh.Loại lời này, ngươi còn có mặt mũi nói?Không có chút đỏ mặt?Khi dễ nữ nhân, trên đường đi, ngươi khi dễ ta còn ít sao?“Vậy giết nàng ta đi.”Thôi Chương Uyển chỉ vào Tiêu Y, lại muốn Lữ Thiếu Khanh giết Tiêu Y.Tiêu Y không hề có chút lo lắng, ngược lại còn nhăn mặt với Thôi Chương Uyển: “Giết cái đầu ngươi ấy, Nhị sư huynh ta giết ngươi mới đúng.”Còn nói là Thị vệ trưởng ma tộc, ta thấy là heo vệ trưởng ma tộc thì có, đúng là giống Nhị sư huynh nói, không có não.Thôi Chương Uyển thấy Lữ Thiếu Khanh thờ ơ thì sắc mặt dần dần âm trầm xuống: “Xem ra ngươi không có ý định thể hiện thành ý của ngươi?”Lữ Thiếu Khanh nhún vai, bày tỏ khó xử: “Ngươi cũng đâu có thể hiện thành ý với ta, thế này thì làm khó ta quá.”Hình Tác đứng ra, nói với Thôi Chương Uyển: “Thị vệ trưởng, đừng nên nhiều lời với hắn, hắn ta đang kéo dài thời gian.”Ôi chao, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Hình Tác, nói với Thôi Chương Uyển: “Chi bằng thế này đi, , ta cũng không cần linh thạch, ngươi giết hắn, ta sẽ tin thành ý của ngươi.”vào“Xem ra ngươi đang chơi ta.” Lửa giận của Thôi Chương Uyển dần xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh lộ ra ánh mắt đáng thương: “Bây giờ ngươi mới nhận ra?”Hắn nhìn Thôi Chương Uyển với ánh mắt yêu trìu khi nhìn người thiểu năng khiến hắn ta không kìm được lửa giận.Đáng chết.Ta nể tình ngươi là nhân tài, nổi lên lòng yêu tài, vậy mà ngươi dám chơi ta?Vì Thánh chủ ta có thể nhẫn nhịn bị người ta sỉ nhục.Nhưng ngươi không hề có chút tâm tư đầu quân nào thì chỉ có thể giết ngươi thôi.Thôi Chương Uyển dứt khoát không mời chào nữa mà nói thẳng với Hình Tác: “Giết hắn đi, cho hắn biết thế nào gọi là hối hận.”“Thú vị thật, người ma tộc các ngươi còn dám xuất hiện?”Vẫn là người quen thuộc, âm thanh quen thuộc.Hóa Thần Thiên Cung môn, Quách Bùi Nguy lại một lần nữa xuất hiện ở đây.Ông ta thận trọng nhìn xung quanh, cuối cùng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, vị tiền bối kia đâu?”“Trốn rồi, ngươi cẩn thận một chút.” Một câu nói của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Quách Bùi Nguy bất ổn.Sau khi ông ta bị Liễu Xích dọa bỏ chạy, chạy được một khoảng cách khá xa nhưng nghĩ lại vẫn không cam tâm.Ông ta không nỡ để mất thần thụ như cây ngô đồng.Cuối cùng ông ta lặng lẽ vòng trở lại, mai phục một bên, trận chiến của Lữ Thiếu Khanh và Nhan Ba ông ta đều quan sát hát.Mãi ông ta không thấy bóng dáng Liễu Xích nữa nên mới một lần nữa xuất hiện.Bên này Thôi Chương Uyển như lâm phải đại địch.Ma tộc và Thiên Cung môn đã kết đại thù.Hóa Thần Thiên Cung môn xuất hiện ở đây với Thôi Chương Uyển mà nói không phải là một chuyện tốt, nhưng đối Lữ Thiếu Khanh mà nói càng không phải là một chuyện tốt.Hành vi của Lữ Thiếu Khanh đã làm với Thiên Cung môn càng khiến Thiên Cung môn thống hận.Trốn thôi.Lữ Thiếu Khanh không có ý định tiết kiệm thần phù lục phẩm nữa.Hắn không nói hai lời, lấy Độn Hư Mặc Tinh Phù ra dùng, sau khi linh lực rót vào, Độn Hư Mặc Tinh Phù bộc phát ra quang mang mãnh liệt bao phủ lấy ba người Lữ Thiếu Khanh.Không gian vặn vẹo, bóng dáng mấy người Lữ Thiếu Khanh bắt đầu trở nên hư ảo, sắp Xuyên đi rời khỏi nơi này.“Thần phù lục phẩm?” Quách Bùi Nguy ngạc nhiên.Còn Thôi Chương Uyển nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh muốn bỏ chạy lập tức nói với Quách Bùi Nguy: “Là hắn bố trí truyền tống trận để chúng ta tiến công Thiên Cung môn.”Móa nó!“Lão già, ngươi chờ đó cho ta.” Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: Một ngày nào đó ta sẽ bứng nơi ở của ngươi.”Bên này con mắt Quách Bùi Nguy lập tức đỏ lên, không nói hai lời vung ra một tờ linh phù về phía nhóm Lữ Thiếu Khanh, cũng là thần phù lục phẩm.Thảm trạng của Thiên Cung môn để để ông ta muốn hủy diệt thế giới.Một cỗ năng lượng cường đại trong nháy mắt bộc phát.Một tiếng ầm ầm, vụ nổ to lớn sản sinh, đất rung núi chuyển, nước hồ phía xa cuốn lên sóng lớn vạn trượng.Đợi sau khi vụ nổ qua đi, nơi này lưu lại một cái hố râu rộng hơn vạn mét, còn bóng dáng nhóm Lữ Thiếu Khanh thì đã biến mất trong vụ nổ.Một vầng mặt trăng màu đỏ treo trên bầu trời như ác ma, mắt đỏ rực tản ra ánh sáng màu đỏ nhìn xuống vạn vật dưới mặt đất.Dưới ánh trăng màu đỏ, cổ thụ che trời cũng biến thành màu đỏ, rừng cây rậm rạp giống như một địa ngục màu đỏ, lộ vẻ rất tà mị.Gió núi gào thét, cành lá vang lên tiếng xào xạc, nơi này thỉnh thoảng còn truyền đến đủ các tiếng gào thét, lộ ra sự đáng sợ.Trên bầu trời, dưới mặt đất, thỉnh thoảng xuất hiện bóng ma to lớn, đó là sự tồn tại đáng sợ trong khu rừng rậm này.Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên một cây đại thụ, toàn thân áo trắng đón gió tung bay, tuấn lãng xuất trần.Vô Khâu kiếm lơ lửng ở bên cạnh hắn ta nhẹ nhàng chấn động, như là một con tiểu sủng vật nghe lời.Kế Ngôn nhìn lên mặt trăng trên trời, gương mặt bình tĩnh mang vài phần nghi hoặc.Chiến đấu với ma tộc, bị ma tộc tính toán, bị Di Thần Đại đưa tới thế giới này.Đây là thế giới gì hắn ta cũng không rõ.Nhưng hắn ta có thể khẳng định là, thế giới này cũng không phải là thế giới ban đầu của hắn ta.Trong không khí nơi này ẩn chứa nồng độ linh lực không giống như Thập Tam Châu, mặt trăng trên trời màu đỏ, nhiệt độ ban ngày ban đêm chênh lệch rất lớn, ban đêm, nhiệt độ thấp, như là một đêm bắt đầu mùa đông, ban ngày thì như vừa vào hạ.Hoàn cảnh nơi này kém hơn Thập Tam Châu, thậm chí là Võ Châu được mệnh danh là nơi hoang vu nhất Thập Tam Châu cũng tốt hơn nơi này.Hắn đã ở trong rừng cây này hơn một tháng, vẫn chưa ra khỏi rừng cây cũng chưa gặp được một ai.Chắc chắn mình bị sư đệ mắng chết rồi nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận