Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2119: Chương 2119

Chương 2119: Chương 2119Chương 2119: Chương 2119
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm AIl
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, chỉ có thể đợi đến hôm sau rồi tính.
Giờ rời khỏi nơi này trước đi. Lữ Thiếu Khanh đè ép khí tức trong người xuống để mình khôi phục lại trạng thái bình thường, từ kiếp vân bước ra. Cùng với sự xuất hiện của hắn, kiếp vân cũng nhanh chóng tiêu tán.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng minh ngộ, thiên kiếp của Kế Ngôn đã sớm độ xong rồi. Cũng không biết Kế Ngôn đã làm gì trong thiên kiếp, khiến cho phía trên muốn xuống chuẩn bị giết chết Kế Ngôn. Tuy nhiên sau khi phát hiện hắn, mục tiêu thay đổi, có lẽ là muốn giết chết hắn.
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng: “Móa nó, soái ca không thể làm khan giả, quá nguy hiểm.”
“Ăn dưa rất dễ dàng ăn vào trên người mình.”
Kiếp vân biến mất, thiên địa vang lên âm thanh ầm ầm, vô số linh khí vọt tới. Kế Ngôn ngồi xếp bằng xuống, bầu trời rơi xuống sức mạnh huyền diệu đang chữa trị thương thế của hắn ta, đồng thời cũng đang củng cố cảnh giới của hắn ta.
Linh lực khu vực không gian nơi Kế Ngôn ngồi trở nên hung hậu, càng ngày càng hội tụ nhiều.
Chúng tạo thành một mảnh trắng xóa, bao phủ Kế Ngôn, cũng che đậy tâm mắt của mọi người.
Trời đất mơ hồ vang lên âm thanh dẽ nghe, giống như tiên âm vang lên. Lần này, không còn là ảo giác, mà là tiên âm thật sự.
Dường như trời đất cũng đang chúc mừng Kế Ngôn đột phá.
Tiên âm từng trận, liên tiếp hơn mười ngày mới biến mất, linh khí tán đi, Kế Ngôn cũng lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bóng dáng Kế Ngôn lóe lên đi tới trước mặt mọi người.
Khí tức của hắn ta bình thường, trầm ổn nội liễm, thoát tục siêu phàm, cho người ta một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Mấy người Kha Hồng, Ngu Sưởng vây tới, ngạc nhiên nhìn qua Kế Ngôn: “Kế Ngôn, thành công?”
Kế Ngôn gật đầu: “Thành công.”
“Tốt, ha ha.” Vui mừng nhất không nghi ngờ gì nữa chính là chưởng môn Ngu Sưởng này.
Kha Hồng cũng vui mừng không thôi, trăm ngàn năm đi qua, Lăng Tiêu phái rốt cục lại có một tồn tại Hợp Thể kỳ rồi.
Môn phái phát triển không ngừng, càng ngày càng ngày đi lên.
Không uống công đám tiền bối nõ lực.
Mọi người vừa vui mừng nhưng cũng không ngừng hâm mộ.
Hợp Thể kỳ khiến mấy Hóa Thần kỳ bọn hắn đố ky muốn chất.
“Đi thôi, về môn phái trước.” Lữ Thiếu Khanh hỏi Ngu Sưởng: “Chưởng môn, người sẽ không lại định tổ chức yến hội lớn đấy chứ?”
“Phô trương lãng phí, lãng phí linh thạch.”
Ngu Sưởng lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi. Tin tức Kế Ngôn trở thành Hợp Thể kỳ này sẽ bị phong tỏa.”
“Hiện tại thế đạo này cũng có thể đưa đến tác dụng kì binh.”
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, cũng rất vui mừng: “Chưởng môn uy vũ, chưởng môn anh minh.”
Đám người ngạc nhiên, tiểu tử này cũng sẽ võ tay nịnh nọt sao?
Đám người còn không kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, hắc hắc cười không ngừng: “Chưởng môn, đã không bày yến tiệc, nhưng Đại sư huynh đột phá là chuyện đáng mừng như vậy, vân nên chúc mừng chứ.” “Chúc mừng như thế nào?” “Cho ta một trăm triệu linh thạch, ta đi Tụ Tiên Lâu đặt trước mấy bàn, mọi người cùng ăn một bữa ngon.” Đám người xạm mặt lại.
Một trăm triệu linh thạch, ngươi cũng dám mở miệng. Đi ăn thịt rồng sao?
Ngu Sưởng giận rồi: “Ngậm miệng!”
Động một chút lại linh thạch, chức chưởng môn, ngươi đừng mơ nữa.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Không phải chứ, không muốn đi Tụ Tiên Lâu, đi Ủng Tiên Lầu cũng được.”
Thậm chí gần như hạ giọng: “Người muốn ôm bên trái, ôm bên phải đầu được, đến lúc đó môn phái thanh toán.” “Ta đánh chết tên khốn kiếp ngươi.” Ngu Sưởng vẫn chưa thể gào thét thành tiếng thì Thiều Thừa đã giơ tay xông lại: “Câm miệng cho ta.” Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ ngậm miệng lại: “Ai, không được sao?”
“Chưởng môn, người thật sự không cân nhắc à?”
Chỉ cần chưởng môn đồng ý, sư phụ cũng không có ý kiến chứ?
Một trăm triệu viên Linh thạch, ta cũng kiếm được một ít chứ.
Ngu Sưởng giọng căm hận nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” “Hẹp hòi!” Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức thay đổi, hung hăng khinh bỉ: “Lăng Tiêu phái trở thành môn phái đứng đầu Tề Châu, thân là chưởng môn mà nhỏ mọn như vậy không sợ bị người ta chê cười sao?”
Ngu Sưởng ngạo kiều hừ một tiếng, ta còn không sợ người khác chê cười môn phái có tiểu tử như ngươi, ta còn sợ cái khác à?
Đám người sau khi trở về môn phái rất nhanh ai nấy liên tự rời đi tự làm việc của mình.
Cho dù là Thiều Thừa, ông cũng có rất nhiều việc phải làm.
Kế Ngôn đi bế quan củng cố cảnh giới, Lữ Thiếu Khanh vẫn như cũ chậm rãi ung dung nằm dưới tàng cây.
Hắn đã không phải là nghĩ cách tu luyện đột phá mà là đang cố gắng áp chế, không để cho mình đột phá nhanh như vậy.
Tiêu Y bên này cười hì hì lại gần, như một con cún con vẫy đuổi, nụ cười trên mặt không giấu được đắc ý, giống như biết bí mật gì đó.
“Nhị sư huynh, huynh biết vì sao chưởng môn muốn huynh hoặc Đại sư huynh làm chưởng môn không?”
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: “Không biết, cũng không muốn biết.”
Nụ cười của Tiêu Y lập tức đông cứng.
Muội đã khoe khoang rồi, huynh cứ như vậy, muội còn khoe khoang thế nào nữa. Không phải muội đã khoe khoang là muội biết tin tức nội tình, muội sẽ chết, có được không hả?
Tiêu Y dứt khoát nói thẳng: “Hắc hắc, Nhị sư huynh, chưởng môn bọn họ dự định thoái vị, là bởi vì bên Trung Châu kia xảy ra chuyện lớn.” Tiêu Y nói đến đây thì liần dừng lại, sau đó chống nạnh, cái đầu nhỏ ngóc lên, dáng vẻ như mau tới hỏi ta đi.
“#Ờ)ụ
Ờ?
Vẻ mặt của Tiêu Y lại một lần nữa đồng cứng.
Nàng cúi đầu nhìn, Lữ Thiếu Khanh đã xoay người qua, đưa lưng về phía nàng.
Tiêu Y âm thầm cắn răng, Nhị sư huynh, quá đáng ghét. Nàng vòng sang bên kia, đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh thật sự không hiếu kỳ sao?” “Tò mò cái gì?” Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, sau đó lại một lần nữa xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tiêu Y, không nhịn được nói: “Không phải là truyện bên Trung Châu kia sao?”
“Có gì đáng để ngạc nhiên chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận