Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2140: Chương 2140

Chương 2140: Chương 2140Chương 2140: Chương 2140
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Chẳng trách tổ tiên từng nói nhân loại là chủng tộc thấp kém, chỉ có Thánh tộc mới là tồn tại cao quý vô thượng. Không nói những cái khác, chỉ riêng nhân loại tên Lữ Thiếu Khanh trước mặt là đã thấy đáng chết rồi.
Bị thiên đao vạn quả cũng không đủ.
Các tu sĩ ma tộc vô cùng phẫn nộ.
Khi dễ thiên tài của chúng ta thì cũng thôi đi, hiện tại còn dám vu oan giá họa. “Đáng chết, nhân loại đáng chết, ngươi thật đáng chết!” “Dám sỉ nhục thiên tài Thánh tộc chúng ta như vậy, ngươi muôn lần chết không có gì đáng tiếc.”
“Nhân loại yếu đuối,
“Tranh thủ thời gian thả người, nếu không các ngươi chờ bị diệt tộc đi.”
Vô số tu sĩ ma tộc như dã thú gào thét, phân nộ, hận ý, sát ý các loại cảm xúc đan xen với nhau, tạo ra một cơn lốc cường đại bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Gần như là tập hợp tất cả sức mạnh cường đại của tu sĩ ma tộc ở nơi này.
Đây cũng là chỗ cường hãn của tu sĩ ma tộc.
Thân thể cường hãn của bọn hắn có thể khiến bọn hắn càng dễ dàng hợp kích, càng dễ dàng hội tụ sức mạnh, so với tu sĩ nhân tộc dựa vào trận pháp càng thêm đơn giản mau le.
Trước mắt, không có người chỉ huy, bọn hắn dựa theo bản năng hội tụ ra luồng sức mạnh mạnh mẽ này, đối mặt với cỗ sức mạnh này ngang ngửa đối mặt với hơn vạn tu sĩ ma tộc.
Đó là sức mạnh Hóa Thần kỳ cũng không dám tuỳ tiện ngăn cản.
Cơn lốc gào thét cuốn đến, phát ra tiếng rít bén nhọn, dưới cô sức mạnh này, những phòng ốc, mặt đất phiến đá nó lướt qua đều hóa thành mảnh vụn.
Mặt đất cứng rắn như sắt cũng vỡ ra trước cỗ sức mạnh này.
Thanh thế to lớn, rất nhiều người sắc mặt đại biến.
Cơn lốc sức mạnh ngưng tụ sự phân nộ của tất cả tu sĩ ma tộc đi thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Không ít người ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén, một mực nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
“Đây là một cỗ sức mạnh cường đại, xem ngươi ngăn cản như thế nào?”
“Cũng có thể nhân cơ hội xem thử tiểu tử ngươi lợi hại chừng nào.”
“Haha, không cản được thì sẽ thành trò cười.”
“Không có thực lực, kết cục sẽ rất thảm.” Đối mặt với đột kích của cơn lốc, tất cả mọi người đang nhìn biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn xem Lữ Thiếu Khanh ngăn cản như thế nào.
Ngay cả Gia Cát Huân cũng nghiêm túc, tập trung chú ý cao độ.
Nàng ta muốn nhân cơ hội này xem thử rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh mạnh cỡ nào. Nhưng mà bóng dáng Lữ Thiếu Khanh chợt lóe lên, đi tới sau lưng mấy người Khấu, để Khấu bọn hắn trực tiếp đối mặt cô sức mạnh này. Khấu bọn hắn đầu bị giam cầm, căn bản không thể thi triển được bất kỳ sức mạnh nào để ngăn cản.
Cỗ sức mạnh kia như thủy triều vọt tới, bao khủ lấy Khấu bọn hắn.
Dưới sức mạnh cường đại, “phụt!” “phụt!”, Khấu bọn hắn nhao nhao phun ra máu tươi, mấy người qua đường Giáp thực lực yếu một chút thổ huyết kêu thảm.
“A”
Bọn hắn như đưa thân vào trong núi đao biển lửa, sức mạnh kinh khủng xé rách thân thể của bọn hắn, máu tươi vầy ra.
Cuối cùng kêu thảm ngã xuống, thân thể vỡ vụn, Nguyên Anh từ trong nhục thể trốn ra.
Một bóng dáng màu đen chợt lóe lên nhưng Lữ Thiếu Khanh nhanh tay lẹ mắt giữ tiểu Hắc trong tay.
“Nữ nhi ngoan, đừng kích động.”
Lữ Thiếu Khanh không ngăn cản mấy Nguyên Anh kia chạy trốn.
Thân thể vỡ vụn, máu tươi tung tóe đầy đất, mấy Nguyên Anh chật vật chạy trốn.
Một màn này chấn kinh tất cả mọi người.
“Cái này.”
Rất nhiều người bất ngờ.
Có người suy đoán Lữ Thiếu Khanh sẽ chống đỡ, có người suy đoán Lữ Thiếu Khanh sẽ né tránh, nhưng duy chỉ có không ai có thể ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đem Khấu bọn hắn ra làm bia đỡ đạn.
Thật vô sỉ!
Trong lòng mọi người không kìm được chửi thề một câu. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng Lữ Thiếu Khanh đã lớn tiếng hô hào: “Linh thạch của ta, các ngươi thật hèn hạ.”
“Mấy người các ngươi muốn làm gì? Giết người diệt khẩu sao?”
“Mấy ma tộc các ngươi muốn tạo phản đúng hay không? Không thấy thánh tử thứ nhất, dòng chính Loan gia, Kiếm gia, Thôi gia đầu ở đây à?
“Bọn hắn là bằng hữu của ta, có ta ở đây, các ngươi đừng mơ lại làm tổn thương một sợi lông của bọn hắn.”
Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền khắp toàn bộ Nhữ thành, rơi vào trong tai tu sĩ ma tộc. Bọn hắn cảm thấy ngực khó chịu, rất là khó chịu.
Thậm chí, có cảm giác muốn ói.
Nhân loại thật buồn nôn, thật sự rất muốn làm thịt hắn. Đây là tiếng lòng của đông đảo tu sĩ ma tộc.
Mà nhân tộc bên kia, trầm mặc hồi lâu, không biết ai mở miệng trước. “Thật hèn hạt”
Câu nói này được rất nhiều người âm thầm gật đầu.
Mặc dù là đang đối phó tu sĩ ma tộc, nhưng bọn hắn vẫn không kìm được câu chửi này. Khấu bọn hắn vốn đã bị thương, bị sức mạnh của người bên mình tấn công nên càng bị thương nặng hơn. Mà lời của Lữ Thiếu Khanh thì khiến bọn hắn cuối cùng đã không thể kìm được nữa, lại tuần tự thổ huyết.
Gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua nhân loại vô sỉ như vậy.
Coi bọn hắn là tấm khiên, còn đường hoàng nói là bằng hữu của hắn.
Làm bằng hữu của ngươi, thật là không may.
“Đáng chết.” Có tu sĩ ma tộc một lần nữa gầm thét: “Thả người, nếu không ngươi chờ mà hối hận đi.”
“Đúng, nhân loại đáng chết, ngươi đang tìm cái chết đấy!” “Thả Thánh tử bọn hắn, nếu không chúng ta và ngươi không chết không ngừng.” “Làm sao?” Lữ Thiếu Khanh tuyệt không sợ, ngược lại bao hàm mong đợi hỏi: “Các ngươi còn muốn tiếp tục không?”
“Đến đi, nhanh lên, ta ở đây chờ tiếp đón.”
Mặc dù rất muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng những tu sĩ ma tộc này cũng không dám làm như vậy. Đánh thêm hai lần nữa, thánh tử thứ nhất bọn hắn sẽ say goodbye với mọi người mất. “Không dám sao?” Lữ Thiếu Khanh lộ ra mấy phần thất vọng, rất xem thường: “Còn nói là ma tộc, ta thấy phải gọi các ngươi là sợ tộc thì còn được.”
Mấy lời này chọc cho rất nhiều ma tộc tức giận đến muốn thổ huyết, cũng làm cho không ít nhân tộc âm thầm đại hỉ.
Nhân tộc khổ với ma tộc từ lâu, hiện tại có người nhảy ra cứng rắn đấu với ma tộc khiến tâm tình bọn hắn phấn chấn, hận không thể thét dài vài tiếng để phát tiết thống khoái trong lòng.
“Tiểu hữu, ngươi làm thế này, có hơi quá.”
Bỗng nhiên một giọng già nua truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận