Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1726

Chương 1726Chương 1726
Tiêu Y đột phá trở thành Hóa Thần †ạo cho nàng ta động lực và nhiệt tình rất lớn. Nàng ta cũng đang cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày độ kiếp đột phá.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên giọng của Nhan Hồng Vũ: "Lữ công tử, ngươi ở đâu?"
Tiếp theo, bóng dáng mỹ diệu của Nhan Hồng Vũ phiêu nhiên đi tới.
Doãn Kỳ đang tu luyện lập tức dừng tu luyện, cự kiếm cũng không biết lúc nào xuất hiện trong tay, mắt lom lom nhìn chằm chằm Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ sau khi đi vào, ánh mắt tò mò nhìn tiểu Hắc và đại Bạch cách đó không xa.
Nàng ta rất hiếu kì, tiểu nha đầu này từ nơi nào xuất hiện?
Tuy nhiên nàng ta không phải Tiêu Y, mặc dù hiếu kỳ, nhưng không dám tùy tiện hỏi.
Lữ Thiếu Khanh ngồi dậy, vô cùng nhàm chán hỏi: "Có chuyện gì không?”
Đồng thời trong lòng không nhịn được lầm bầm, không phải công việc minh chủ này không làm được nên đến xin từ chức đấy chứ?
Từ chức rồi, ta biết kiếm đâu ra người thay thế nàng ta đây?
Ôi chao, đáng tiếc Mạnh cô nương đi Yến Châu, nếu không nàng ta còn phù hợp hơn.
Nhan Hồng Vũ trên mặt có mấy phần lo lắng, đem nguyên nhân mình tới nơi này nói ra: 'Lữ công tử, gần đây trong thành có lời đồn đại liên quan đến ngươi." Lời này vừa nói ra, Tiêu Y thừa cơ để bút xuống, lập tức lại gần, hiếu kì hỏi: "Lời đồn đại gì?"
Doãn Kỳ cũng quơ cự kiếm tới gần: "Ai chán sống rồi?"
Cự kiếm vung vẩy đến hổ hổ sinh phong, nhưng thấy thế nào cũng giống như muốn vung ra chém xuống người Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ không kìm được lui về sau một bước, nói tiếp: "Gần đây trong thành đột nhiên có lời đồn đại, nói Lữ công tử ngươi là người Tê Châu, không quan tâm sống chết của Tê Châu, ngược lại chạy đến Đông Châu này làm mưa làm gió."
"Có lời đồn nói người Tề Châu không đoàn kết, Lăng Tiêu phái đến bây giờ cũng chỉ là co đầu rút cổ, không dám ứng chiến ma tộc." "Có lời đồn lại nói công tử thấy Đông Châu chúng ta có liên minh, muốn đem người Đông Châu chúng ta ra làm bia đỡ đạn, hấp dẫn sự chú ý của ma tộc cho Tề Châu."
"Cũng có lời đồn nói công tử là tiên phong của Lăng Tiêu Phái, đến lúc đó chuẩn bị xâm lấn Đông Châu chúng ta."
Lời của Nhan Hồng Vũ khiến sắc mặt Tiêu Y và Doãn Kỳ hơi đổi.
Những lời đồn đãi này không đơn thuần là nhằm vào Lữ Thiếu Khanh mà chủ yếu nhằm vào Lăng Tiêu Phái sau lưng Lăng Tiêu Phái.
Lăng Tiêu phái diệt Quy Nguyên Các chuyện này đã sớm truyền đi khắp nơi rồi, cho dù không ai nói gì nhưng đều có đề phòng Lăng Tiêu Phái.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh đi tới Đông Châu nơi này, vừa ra tay liền để Nhan Hồng Vũ đảm nhậm minh chủ, muốn thuyết phục nhân khí thì cũng không có mấy người chịu phục.
Doãn Kỳ tức giận đến mức cắm mạnh cự kiếm xuống đất, gần như cắm bên chân Nhan Hồng Vũ: "Những tên đạo chích này thật đáng ghét, đánh không lại nên dùng loại ám chiêu này sao?”
Tiêu Y không tức giận mà nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh định làm như thế nào?"
Trong suy nghĩ của Tiêu Y, mấy chuyện này với Lữ Thiếu Khanh mà nói chẳng phải vấn đề gì khó, chỉ cần hắn hơi xuất thủ là có thể giải quyết.
"Cái gì làm sao bây giờ?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Còn tưởng rằng chuyện bao lớn, mặc kệ nó."
Nhan Hồng Vũ ngạc nhiên, đại ca, dáng vẻ này của ngươi thật sự ổn không? "Lữ công tử, tiếp tục như vậy, đến lúc đó, danh dự của ngươi..."
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh xem thường hỏi ngược một câu: "Danh dự là cái gì? Có thể ăn sao?"
Nhan Hồng Vũ yên lặng, trả lời không được.
Đối với người khác mà nói, danh dự có lẽ là thứ bọn hắn thề sống chết đều muốn bảo vệ nhưng với Lữ Thiếu Khanh mà nói nó lại không đáng một đồng.
Tiêu Y cười hì hì nói với Nhan Hồng Vũ: "Hồng Vũ tỷ tỷ, không sao, tỷ không cần lo lắng cho huynh ấy."
Đối với câu nói này, Doãn Kỳ cũng cực lực đồng ý: "Không sai, ngươi cũng không cần quản hắn."
Sự sỉ nhục của môn phái gì đó bị người ta gọi lâu như vậy hắn cũng có chút quan tâm gì đâu. Nếu hắn quan tâm danh dự của mình, chưởng môn cũng sẽ không cần vì hắn nhức đầu.
Nhan Hồng Vũ cố ý đến nói cho Lữ Thiếu Khanh, là muốn cho Lữ Thiếu Khanh biết chuyện này có khả năng tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của hắn.
Nhưng mà đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, loại chuyện này không tính là gì.
Nhan Hồng Vũ sắc mặt xoắn xuýt, tựa như táo bón hỏi: "Công tử, không cần nghĩ cách giải quyết sao?"
Lữ Thiếu Khanh ngược lại còn căn dặn Nhan Hồng Vũ: "Không cần để tâm, bọn hắn nói thế nào, ngươi để bọn hắn nói thế ấy."
"Thậm chí nếu như có thể, ngươi còn phải trợ giúp một chút."
Yêu cầu như vậy khiến Nhan Hồng Vũ một lần nữa ngạc nhiên, đây coi như là biện pháp giải quyết sao?
Mà Tiêu Y thì hưng phấn lên: "Nhị sư huynh, huynh lại có ý đồ xấu xa gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút: "Thứ ta bảo viết muội viết xong chưa?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Y lập tức suy sụp, nước mắt lại một lần nữa ùa ra nơi khóe mắt, ấm ức ngồi trở lại bàn.
Nhan Hồng Vũ rất hiếu kì, không kìm được hỏi một câu: "Công tử, Tiêu cô nương viết cái gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là trải nghiệm trong những năm gần đây, bảo nàng ôn lại một chút, ghi chép một chút, đây là muốn tốt cho nàng."
Lữ Thiếu Khanh chờ đợi ở đây không có việc gì, liền bảo Tiêu Y viết ra hết trải nghiệm hai mươi năm nay.
Dù từng viết rồi cũng phải viết lại, lấy cái tên mỹ miều là tăng thêm ấn tượng, gia cố ký ức.
Doãn Kỳ xem thường: "Muốn tốt cho nàng? Ta thấy ngươi đang ngược đãi nàng thì có."
Thật sự, viết mấy thứ này có thể tăng thực lực lên sao?
Khoác lác, cũng chỉ có Tiêu Y muội muội mới tin hắn.
Lấy danh nghĩa muốn tốt cho người †a để làm chuyện ngược đãi, khi nào đó nhất định phải mách với Thiều sư thúc.
Nhan Hồng Vũ nhìn thấy Tiêu Y tội nghiệp, lã chã chực khóc trong lòng không kìm được sinh ra đồng tình.
Cảm thấy Tiêu Y rất giống học sinh nghỉ hè muốn được chơi nhưng lại bị bắt làm bài tập bù.
Nhưng đối với dáng vẻ của Tiêu Y, Nhan Hồng Vũ lực bất tòng tâm, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng đồng tình một phen, sau đó tiếp tục chính sự.
"Công tử, như vậy, chỉ sợ..."
Lữ Thiếu Khanh không để ý tới, ngược lại muốn trợ giúp, đến lúc đó liên minh cũng sẽ bị ảnh hưởng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận