Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 250 - Ta là con rể Điểm Tinh Phái



Chương 250: Ta là con rể Điểm Tinh PháiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh cười nhạt, nghiêng đầu nhìn nó: "Hay là bây giờ ngươi quay về?"Tiểu Hồng lập tức im miệng.Bây giờ quay về thì không có gì để ăn.Lữ Thiếu Khanh không đi ăn cơm, mà lại đi tới trước một tòa kiến trúc ở phía thành Bắc.Nhìn căn nhà trước mặt, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười tiến lên gõ cửa."Ai vậy?"Bên trong có người mở cửa, sau khi thấy Lữ Thiếu Khanh thì sắc mặt lập tức thay đổi."Ngươi, ngươi, là ngươi?""Phải." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt: "Ta tới thăm các ngươi.""Các đồng đạo của Điểm Tinh Phái."Hóa ra nơi này là điểm nghỉ chân của Điểm Tinh Phái.Linh thức của Lữ Thiếu Khanh quét một vòng, đám Cổ Liệt vẫn chưa quay lại.Sắc mặt của những đệ tử Điểm Tinh Phái đang canh giữ nơi đây rất khó coi, họ nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt tràn đầy lửa giận.Những lời mà Lữ Thiếu Khanh nói trước mặt hơn nghìn tu sĩ trước đây.Tạo thành đả kích rất lớn đối với đệ tử Điểm Tinh Phái.Cái gì mà phải lòng, cái gì mà yêu nhau suốt đời, những thứ này đều là giả.Là đang vu oan cho Tuyên Vân Tâm, gây tổn hại đến danh dự của sư tỷ.Đệ tử Điểm Tinh Phái chỉ hận không thể giết quách Lữ Thiếu Khanh."Ai là đồng đạo với ngươi?" Vị đệ tử Điểm Tinh Phái này nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu không mấy thân thiện.Nếu như có thể, y đã ra tay với Lữ Thiếu Khanh từ lâu rồi.Nỗi nhục của một môn phái mà cũng dám có suy nghĩ không an phận với nữ thần Điểm Tinh Phái bọn họ, đáng chết.Lữ Thiếu Khanh không quan tâm đến thái độ của đệ tử Điện Tinh Phái đối với hắn, vẫn cười híp mắt như cũ: "Sao lại nói thế.""Chúng ta không chỉ là đồng đạo, mà có thể gọi là thân thích.""Vân Tâm là sư tỷ của ngươi đúng chứ? Về sau chúng ta thành thân, ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ phu đấy."Tỷ phu?Mẹ nó ngươi dám nói thật đấy."Ngươi muốn chết hả."Không chịu nổi nữa.Sát khí của vị đệ tử Điểm Tinh Phái này chớp mắt tăng vọt."Ngươi muốn chết."Lữ Thiếu Khanh vội vã lui về sau hai bước, lấy ra linh phù tứ phẩm chỉ về phía đệ tử Điểm Tinh Phái: "Làm gì đấy, ngươi định làm gì?""Nhìn cho rõ, đây là tín vật đính ước mà sư tỷ của ngươi tặng ta."Sự kinh khủng của linh phù tứ phẩm lập tức khiến vị đệ tử Điểm Tinh Phái phần nào khôi phục lại chút lý trí.Y không dám lộn xộn, nhưng hai mắt vẫn đỏ au, nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh.Trong lòng tràn ngập hận ý đến tột độ."Có chuyện gì vậy?"Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Lữ Thiếu Khanh cười thầm, cuối cùng cũng về rồi.Hắn quay đầu lại, nhìn đoàn người Cổ Liệt, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ."Tốt quá, Cổ Liệt trưởng lão, cuối cùng ngươi cũng trở về."Cổ Liệt nhìn thấy tấm linh phù trong tay Lữ Thiếu Khanh, trong mắt thoáng qua một tia sát ý.Giọng nói của Cổ Liệt không chút lay động, nhưng ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh lại rất lạnh lùng."Ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh cố tình phe phẩy linh phù trong tay, sau đấy cúi đầu nhìn nó. Hắn thở dài rồi nói: "Cũng đã hơn một tháng trôi qua kể từ sau khi chia tay với Vân Tâm ở trong bí cảnh rồi.""Thấy vật nhớ người, ta rất nhớ Vân Tâm.""Cho nên đặc biệt tới đây thăm các ngươi, hi vọng sau khi các ngươi trở về có thể nói với Vân Tâm rằng ta rất nhớ nàng ấy."Lời này của Lữ Thiếu Khanh đã chọc giận đám đệ tử Điểm Tinh Phái sau lưng Cổ Liệt."Khốn kiếp, ngươi vẫn còn ăn nói xằng bậy hả?""Ngươi muốn chết chứ gì? Lại dám bôi nhọ Tuyên sư tỷ.""Tên đáng ghét, có dám đánh một trận với ta không? Ta nhất định phải giết ngươi."Mấy đệ tử Điểm Tinh Phái rất muốn xông lên, chém tên đáng ghét trước mắt thành mảnh vụn.Sắc mặt Cổ Liệt sầm xuống.Trong mắt gã cũng lộ ra sát ý, nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh.Gã ta cũng có xúc động muốn giết Lữ Thiếu Khanh.Tuyên Vân Tâm là nhị đệ tử của Điểm Tinh Phái, đại diện cho hình ảnh của Điểm Tinh Phái.Hành động này của Lữ Thiếu Khanh chính là đang làm nhục Điểm Tinh Phái.Lữ Thiếu Khanh đối diện với những lời kêu gào của đệ tử Điểm Tinh Phái, dường như hắn giận rồi."Làm sao? Đám các ngươi mà cũng muốn khiêu chiến ta?""Không nhìn thấy cảnh đại phát thần uy của ta hôm nay hả? Đến cả Trương Tòng Long cũng không làm gì được ta."Nhắc đến chuyện ngày hôm nay, Cổ Liệt liên tục cười lạnh."Chúng ta chỉ nhìn thấy ngươi bị đánh tới mức phải đầu hàng thôi.""Ha ha."Những đệ tử khác của Điểm Tinh Phái nhao nhao phá lên cười, trong lòng thoải mái hơn hẳn.Hành động đầu hàng nhận thua của Lữ Thiếu Khanh hôm nay khiến rất nhiều người coi thường.Đánh không lại thì đánh không lại, nhưng mở miệng đầu hàng nhận thua sẽ bị người ta chê cười.Cũng sẽ bị người khác khinh thường.Hình như Lữ Thiếu Khanh rất tức giận: "Đám khốn kiếp các người, cười gì mà cười?""Vân Tâm có sư đệ như các ngươi, đúng là mất mặt."Nhưng sau đấy hắn lại lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi, đều là đồng môn của Vân Tâm, không so đo với bọn họ."Ba câu của Lữ Thiếu Khanh đều phải nhắc đến Vân Tâm, nói cứ như Tuyên Vân Tâm là người của hắn vậy.Khiến đám người Cổ Liệt tức phồng cả mũi.Cơn giận trong lòng Cổ Liệt bốc lên không ngừng, có xúc động muốn một phát đập chết Lữ Thiếu Khanh.Thấy cũng đạt mục đích tương đối rồi, Lữ Thiếu Khanh nói với Cổ Liệt: "Cổ trưởng lão, khi nào thì các ngươi rời đi vậy?""Ta nghĩ, đến lúc ngươi đi, ta phải đến tiễn các ngươi."Có đệ tử Điểm Tinh Phái quát lên: "Chúng ta rời đi lúc nào thì liên quan gì đến ngươi."Cổ Liệt âm thầm gật đầu, đúng thế, chúng ta đi thì liên quan gì đến ngươi.Nhưng mà, trong lòng Cổ Liệt bỗng nảy lên.Gã ta hừ một tiếng: "Hai ngày sau chúng ta sẽ đi, ngươi muốn tiễn bọn ta ư?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu như lẽ đương nhiên: "Dĩ nhiên rồi, dù sao các ngươi cũng là đồng môn của Vân Tâm, thân là con rể của Điểm Tinh Phái, sao ta có thể không tiễn các ngươi được chứ?"Mẹ nó, lại còn con rể?Đúng là tên đáng chết.Cổ Liệt khoát tay, tỏ ý đệ tử Điểm Tinh Phái không cần tức giận.Gã mỉm cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Như vậy càng tốt, đến lúc đó ta đợi ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận