Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1583

Chương 1583Chương 1583
Hai câu nói, lửa giận của Mị Phi hoàn toàn biến mất.
Tâm tình vui vẻ như mặt trời sau cơn mưa, vô cùng xán lạn.
Đúng rồi, dù có là vô địch Nguyên Anh kỳ thì có làm sao?
Trước mặt Hóa Thần, tất cả Nguyên Anh kỳ đều bình đẳng.
Đánh chết hắn không khác gì đánh chết một con muỗi.
Nghĩ tới đây, Mị Phi cười, nàng ta lại lần nữa khôi phục vẻ tự tin cao ngạo, xoay người lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tiêu Y cũng tràn đầy thương hại.
Không sai, Nhị sư huynh của ngươi, tên gia hỏa hỗn đản kia, giờ đang đứng xếp hàng chờ đầu thai rồi. Hừ, gia hỏa làm đủ trò xấu, dù có đầu thai cũng sẽ không khá khẩm gì.
Nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của Mị Phi, Tiêu Y rất khó chịu.
Nàng khiêu khích: "Thế là được rồi, lớn tuổi, tức giận không những ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn dễ có nếp nhăn."
"Bớt giận đi, Ngao Đức công tử đã nói rồi, trước kia có chuyện gì không thoải mái cũng cười một tiếng rồi bỏ qua thôi."
"Ngươi còn canh cánh trong lòng như thế, không biết hẹp hòi cũng khiến người ta biến dạng sao?"
"Ngươi vốn đã đủ xấu rồi, còn biên dạng nữa, là muốn làm yêu quái à?"
Tiêu Y nói mấy câu khiến cho lửa giận trong lòng Mị Phi lại bùng lên, nhưng vừa nghĩ tới kết cục của Lữ Thiếu Khanh thì lại nguội đi.
Nàng ta cười lạnh, nói với Tiêu Y: "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho Nhị sư huynh của mình đừng có gặp phải tu sĩ Hóa Thần."
"Cầu nguyện hắn có thể trốn như một con chuột vậy."
Nhưng trong lòng nàng ta lại càng cười lạnh đến ác liệt hơn. Hành tung của Lữ Thiếu Khanh rõ ràng như thế, phơi bày hết cả trước mặt Mị gia, không đường nào trốn, không lối nào chạy.
Như thế, kết cục của Lữ Thiếu Khanh cuối cùng chỉ có một.
Cuối cùng Mạnh Tiêu không nhịn được nữa, đập mạnh bàn một cái, nhìn sang Mị Phi, trong đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí: "Mị gia ngươi phái ai đuổi theo hắn?"
Đám gia hỏa hỗn trướng này, thật muốn đấm cho tất cả một trận.
Mị Phi cười ha hả, khăng khăng phủ nhận: "Mị gia ta cần phái người đuổi giết hắn sao?"
"Ở Trung Châu này hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi? Bao nhiêu người hận hắn thấu xương?"
"Nhiều người muốn giết hắn lắm."
Ôi, thật đáng tiếc!
Trong lòng Mị Phi cũng có tiếc nuối.
Vì có Kế Ngôn ở đó, vì suy nghĩ cho các tiểu bối, Mị gia chỉ có thể lặng lẽ làm chuyện này, không dám lộ ra.
Mặc dù biết chắc chắn MỊị gia có phái người ra tay, nhưng người ta không thừa nhận, cho dù có ngàn vạn lửa giận cũng không thể phát tiết được.
Mạnh Tiêu tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng chỉ có thể ôm một bụng tức mà không thể làm gì, có lửa giận mà không biết xả và đâu, rất ấm ức.
Nàng ta không nhịn được mà nhìn sang Tuyên Vân Tâm bên cạnh: "Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ có biện pháp gì hay không?"
Tuyên Vân Tâm không trả lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt bàn như tiên nữ xuât thần.
Phương Hiểu duõi tay sang nắm lấy tay Mạnh Tiêu an ủi: "Yên tâm đi, Lữ công tử không sao đâu."
"Thật sao?" Hai mắt Mạnh Tiêu sáng lên, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Ta cũng cảm thấy hắn sẽ không việc gì."
Nàng ta cần không phải là an ủi, mà mong có người cũng nghĩ giống mình.
Để cho nàng ta không phải cảm thấy chỉ có mình mình tin tưởng Lữ Thiếu Khanh không sao. Phương Hiểu không giống với Mạnh Tiêu. Phương Hiểu thành thục trưởng thành, nàng ta tin tưởng Lữ Thiếu Khanh không sao nhất định là có lý do.
"Lữ công tử làm việc gì cũng suy nghĩ sâu xa lo xa nhiều bước, bày mưu rồi mới hành động, không bao giờ làm chuyện mà mình không năm chắc. Hắn đã dám một mình ra ngoài đương nhiên là có chỗ dựa vào."
Bỗng nhiên có người chen vào tò mò hỏi: "Không phải hắn là kẻ cuồng vọng tự đại, là sỉ nhục của môn phái, là một kẻ tham lam sao?"
"Nghe ngươi nói thế, hắn lại có vẻ giống một vị trí giả.
Thì ra là Thượng Quan Xúc.
Thượng Quan Xúc nhìn sang Phương Hiểu, hai mắt lấp lánh tò mò.
Thân là Đại sư tỷ của Thiên Cơ Các, nàng ta có được nhiều thông tin hơn người khác.
Nàng ta cũng từng xem thông tin về Lữ Thiếu Khanh.
Theo như bài văn Quản Điểu đã từng viết, Thượng Quan Xúc cảm thấy Lữ Thiếu Khanh rõ là một thiếu gia vô sỉ, ăn chơi.
Phương Hiểu mỉm cười nói với Thượng Quan Xúc: "Đây chỉ là vẻ bề ngoài của Lữ công tử thôi, mà thế nhân, đa số chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, không phải sao?"
Thượng Quan Xúc hơi sững sờ nhìn sang Phương Hiểu. Đến giờ nàng ta mới chú ý tới ánh mắt của vị gia chủ trẻ tuổi nhất Phương gia này lại tràn đầy ánh sáng của trí tuệ.
Nhưng nàng ta lập tức khẽ lắc đầu, thấp giọng thì thâm: "Trên thực tế, không phải chỉ có Mị gia phái người đi, Ngao gia cũng thế"
"Nói cách khác, có ít nhất hai vị Hóa Thần ra tay."
Thượng Quan Xúc vừa dứt lời, sắc mặt Mạnh Tiêu càng tái xanh tái mét, Phương Hiểu cũng ngạc nhiên.
Ngay cả Mị Phi và Tiêu Y cũng chấn kinh.
Vô sỉ vậy sao?
Nhìn Tiêu Y có vẻ khá đáng thương, Thượng Quan Xúc không nhịn được mà sinh lòng thương hại.
Ôi, dù sao cũng là người Châu khác, không rõ thực lực của năm nhà ba phái mạnh cỡ nào.
Thượng Quan Xúc đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Y, lấy đó làm an ủi.
Tiêu Y hết khiếp sợ rồi mới nhìn sang Mị Phi hỏi: "Hay đó, không ngờ các ngươi lại phái ra nhiều người truy sát Nhị sư huynh của ta như thế?"
"Đủ vô sỉ!"
Câu này vừa dứt lời, Ngao Thương không nhịn được mà bật cười.
"Vô sỉ?"
"Ngươi đang nói ai vô sỉ? So với tên hỗn đản kia..."
Ngao Đức lập tức lập tức ngắt lời Ngao Thương: "Bớt ở đây nói hươu nói vượn đi, Ngao gia chúng ta có bao giờ làm loại chuyện này?"
"Trước đó có chút hiểu lầm với Lữ công tử, nhưng sau này đã giải thích rồi."
Giả mù sa mưa, Tiêu Y nhìn mà sắp nôn.
Nếu Ngao Đức biết thì nhất định sẽ rất vui, mình có thể khiến Tiêu Y buồn nôn.
Tiêu Y chỉ vào Ngao Đức, nói: "Ngươi nói không có? Ngươi có dám thề không?"
Ngao Đức ngồi tại chỗ nhẹ nhàng bưng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cười ha hả nói: "Ta có thể cam đoan Ngao gia ta không phái người truy sát Nhị sư huynh ngươi."
Tiêu Y xem thường: "Cam đoan? Lời cam đoan của người Trung Châu các ngươi nát như bùn ấy."
Ngao Đức xem thường, hỏi lại Tiêu Y: "Tiêu cô nương, ngươi có thể liên hệ với Lữ công tử không? Hay thử liên hệ xem thế nào"
Bạn cần đăng nhập để bình luận