Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 909. Đánh cược một phen (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLinh thạch cuối cùng của hắn ta và tỷ tỷ đều đã đưa cho Lữ Thiếu Khanh, linh thạch còn lại trong tay cũng chỉ một chút, lấy ra càng thêm đáng chê cười.Đối với tu sĩ mà nói, linh thạch đủ dùng là được, còn lại đều là lấy ra mua đan dược, pháp khí, tài liệu các loại để tăng cường thực lực.Đàm Linh khó xử.Mà lúc này một âm thanh khác vang lên bên tai nàng ta: "Cần linh thạch không? Ta cho ngươi mượn, lợi tức rất rẻ."Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái với nàng ta, vẻ mặt cười xấu xa.Đàm Linh nhìn thấy nụ cười của Lữ Thiếu Khanh, có lòng muốn từ chối.Sau đó sẽ tát mạnh vào mặt hắn vài cái.Cái gọi là rất rẻ, trong mắt nàng ta chẳng khác nào hai chữ, "Rất cao".Nhưng mà, hiện tại, nàng ta không từ chối được.Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan, Thôi Thanh lần lượt đại diện cho Loan gia, Kiếm gia, Thôi gia, tam đại gia tộc ở Thánh Địa, bọn họ là phe phái khác biệt với Nhuế trưởng lão.Ba người khiêu chiến với nàng ta, nàng ta từ chối không được.Cũng không có cách nào từ chối.Tam Thánh tử cũng đang nhìn vào đây.Đàm Linh cắn răng: "Được, ta cược với các ngươi..."Đến lúc này, đã là không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì đi tới.Huyên rất vui khi nhìn thấy tình huống này, hắn ta vỗ tay mà cười: "Tốt, nếu tất cả mọi người đều có nhã hứng này, vậy để cho ta tới làm nhân chứng đi..."Huyên cười nói với mọi người: "Tất cả mọi người đều là người một nhà, đều là đánh cược vui vẻ, đến lúc đó cho dù ai thua ai thắng cũng không thể tổn thương hòa khí được."Những lời này của Huyên đã hoàn toàn xác định mọi chuyện, đôi bên không đổi ý nữa.Lữ Thiếu Khanh lại nhìn Huyên một cái thật sâu, người này cố ý.Nếu quả thật giống như lời hắn ta nói, vì không tổn thương hòa khí, hắn ta hoàn toàn có thể lên tiếng ngăn cản, nhưng hắn ta không làm vậy.Ngược lại lại nói một câu quyết định chuyện này.Hiện tại thứ mà hai bên đánh cược không phải linh thạch, mà là mặt mũi.Đến lúc đó cho dù là ai thắng ai thua đều không có khả năng tâm bình khí hòa, nhất định sẽ làm mâu thuẫn của đôi bên tiến thêm một bước.Cách làm như vậy, trong mắt Lữ Thiếu Khanh chính là thêm dầu vào lửa.Chẳng lẽ, tên Thánh Chủ kia cũng muốn học Hoàng đế phàm nhân, chơi quyền mưu sao?Để cho ba trưởng lão có thực quyền dưới tay phân chia, không cho bọn họ đoàn kết một lòng?Lữ Thiếu Khanh âm thầm suy đoán, nhưng điều này không có đạo lý.Tốt xấu gì cũng là Thánh Chủ, một thân thực lực còn bày ở đó, còn được xưng là sự tồn tại mạnh nhất Hàn Tinh.Cho dù là tất cả người Hàn Tinh phản đối ông ta cũng không làm gì được ông ta.Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng phải đứng sang một bên.Chơi những thứ này, mất mặt lắm.Tâm tư Lữ Thiếu Khanh trăm chuyển, mặt ngoài bất động thanh sắc, chỉ cười nói: "Vậy thì tốt quá, ta chỉ sợ đến lúc đó các nàng thua sẽ nóng nảy. Dù sao có đôi khi nữ nhân tức giận sẽ không thể nói lý."Những lời này, không chỉ đắc tội ba người Loan Tinh Duyệt, ngay cả Đàm Linh cũng muốn cào Lữ Thiếu Khanh.Đàm Linh cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang nói hành vi bình thường của nàng ta đối với hắn.Đúng là tên khốn đáng ghét.Đàm Linh thở phì phò, đến nỗi đầu óc của nàng ta có chút loạn, bây giờ cũng không rõ Lữ Thiếu Khanh thực sự muốn làm cái gì.Trên một bức tường trong đại sảnh, bố trí trận pháp có thể truyền tống hình ảnh từ xa.Giống như hình chiếu ảo trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trước đây của Lữ Thiếu Khanh, tựa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.Thời gian trôi qua rất nhanh, khi người dự thi vào sân dừng lại, trên bầu trời truyền đến một thanh âm."Tỷ thí bắt đầu!"Âm thanh đó cuồn cuộn như sấm, tràn ngập uy nghiêm vô tận.Hơn nữa, cho dù là ở Thánh Thành, cách sân tỷ thí xa như vậy nhưng cũng có thể nghe được rõ ràng.Khi âm thanh này hạ xuống, bên ngoài liền truyền đến từng trận tiếng hoan hô, vô số người Thánh tộc đang hoan hô.Giống như đây là ngày lễ cuồng hoan của bọn họ vậy.Sóng âm từng đợt từng đợt kéo đến.Vô số người Thánh tộc hoặc là ở hiện trường, hoặc là giống đám Lữ Thiếu Khanh đang xem truyền hình trực tiếp.Lữ Thiếu Khanh chậc chậc lắc đầu: "Lãng phí, nếu như lúc mới bắt đầu mà đặt mấy cái quảng cáo, không phải là kiếm lời rồi sao?"Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cảm thấy thật đáng tiếc, nếu có thể quảng cáo vậy sẽ kiếm lời thỏa thích rồi.Những người khác cũng không có phản ứng gì đối với lời này, mà Huyên thì rất tò mò."Quảng cáo? Là cái gì?"Lữ Thiếu Khanh thuận miệng giải thích vài câu, Thời Liêu bỗng nhiên kích động hô lên: "Kế Ngôn đại nhân."Lữ Thiếu Khanh theo tiếng nhìn lại, quả nhiên sư huynh của mình đã xuất hiện trong hình.Kế Ngôn lưng đeo Vô Khưu kiếm, chắp hay tay sau lưng, ngự không mà đi, cuồng phong hô hoán, áo trắng phần phật, phiêu dật tuấn lãng.Trong mắt Loan Tinh Duyệt, Thôi Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Kế Ngôn hiện lên một tia dị sắc.Hình như, thoạt nhìn, cũng không có trở ngại.Lúc này Lữ Thiếu Khanh lại nghe được bên ngoài có không ít người kinh hô.Hắn còn có thể nghe được không ít giọng của nữ nhân, vài tiếng thét chói tai.Rêu rao.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi.Bởi vì Thôi Thanh và Kiếm Lan mà chuyện Kế Ngôn muonos khiêu chiến Kiếm Nhất đã truyền đi rất ồn ào huyên náo.Lần này Kế Ngôn cũng là một trong những đối tượng được quan tâm trọng điểm.Tộc nhân phụ trách khi truyền tống hình ảnh cũng hiểu được bắt lấy ánh mắt của người khác.Cho nên đã lập tức quay đến phía Kế Ngôn.Mà những người khác nhìn thấy Kế Ngôn, có tò mò, có khinh thường.Người tò mò rất muốn biết Kế Ngôn có tư cách gì mà đến khiêu chiến Kiếm Nhất. Hết chương 909.

Bạn cần đăng nhập để bình luận