Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 911. Cao thủ thần bí Mộc Vĩnh



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Huênh hoang.”Quả nhiên kiếm tu mặc quần áo trắng đều huênh hoang, đáng đánh.Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh cũng không thể không thừa nhận, Kiếm Nhất trông có vẻ rất có phong phạm cao thủ.Nhưng, trong mắt hắn, mạnh nhất vẫn là sư huynh của mình.Cho nên, đối với Kiếm Nhất, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối chẳng hề lo lắng.Trong cùng thế hệ, dù đối thủ là Nguyên Anh hậu kỳ, hắn vẫn tin sư huynh mình có thể đánh thắng.Lữ Thiếu Khanh duỗi lưng một cái, lắc lư cơ thể để ngồi dễ chịu hơn một chút.Người ở đây nhiều quá nếu không ta đã có thể nằm xuống một chút rồi.Quả nhiên, da mặt ta vẫn mỏng.Đàm Linh nhìn thấy dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng bốc hỏa.Cả người hắn gần như lún trong chiếc sô pha da thú, cong vẹo, không phải nằm nhưng cũng chẳng khác nằm là bao, chẳng có chút lịch sự nào cả.Trong lòng Đàm Linh tức giận không thôi, cũng không biết sư phụ ngươi nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi thì có cầm dây lưng quất ngươi không.Kiếm Lan nhìn thấy đệ đệ của mình liền trở nên vui mừng, chỉ vào đệ đệ của mình nói: “Lần này chắc chắn Kiếm Nhất sẽ giành được hạng nhất. Kiếm Nhất hắn làm gì cũng phải làm tốt nhất.”Giọng nói nàng ta đầy tự hào cùng kiêu ngạo, ánh mắt nhìn mọi người cũng tràn đầy ngạo nghễ.Kiếm Lan nhìn thấy dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh thì ánh mắt càng thêm khinh thường.Kẻ như vậy, xem ra sư huynh của hắn cũng không có gì tài giỏi.Chắc hẳn hai sư huynh đệ đều là những kẻ giống nhau.Sau khi có chút thực lực đều không biết trời cao đất rộng.Nàng ta lên tiếng trào phúng: “Sư huynh của ngươi chết chắc, mưu toan khiêu chiến đệ đệ ta, hắn sẽ không lưu thủ.”Lữ Thiếu Khanh ngoáy tai: “Chờ xem, đệ đệ ngươi huênh hoang như vậy, cẩn thận bị người ta đánh chết giữa đường đấy. Nhắc nhở trước một câu, đệ đệ ngươi bị đánh chết, bị đào thải, cũng coi như ta thắng.”Dường như Kiếm Lan nghe phải câu chuyện cười buồn cười nhất thiên hạ, cười ha ha, gương mặt co rúm đến mức bột phấn đều rơi xuống đất.“Ngươi đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Có ai là đối thủ của Kiếm Nhất à?”Thôi Thanh, Loan Tinh Duyệt cũng lắc đầu, cười lạnh không thôi.Kiếm Nhất mà dễ dàng bị đánh bại như vậy thì hắn ta không xứng với danh tiếng cao đến thế.“Đúng là tên nhãi chưa trải qua sự đời...” Kiếm Lan cười lạnh một tiếng, lúc nàng ta định tiếp tục khinh bỉ một phen thì giọng Thời Liêu lại vang lên.“Có người tới tìm Kiếm Nhất đại nhân.”Kiếm Lan nghe vậy, lập tức khinh thường: “Còn có người không sợ chết à?”Tuy nhiên, đợi đến khi ánh mắt nàng ta rơi lên họa diện, nàng ta liền ngây dại, kêu lên theo bản năng: “Mộc, Mộc Vĩnh?”Sắc mặt những người khác cũng thay đổi, bọn hắn lộ ra ánh mắt kiêng kị.Ngay cả Huyên cũng vậy.Lữ Thiếu Khanh nhận ra bầu không khí có gì đó không bình thường, hắn nhìn thanh niên trong họa diện, mặc áo xanh ngự phong bay đến, phiêu dật bá khí, như một con hùng ưng hung bạo bay lượn trong không trung.Hình dáng người thanh niên bình thường, là loại nếu đặt trong đám đông sẽ lập tức bị bỏ sót.Người thanh niên này xuất hiện, khí tức vừa rồi Kiếm Nhất tản ra không kiêng nể gì cả lập tức dừng lại một cái, nghiêm túc nghênh đón.Lữ Thiếu Khanh tò mò, có vẻ như có chút địa vị, hắn hỏi Thời Liêu: “Hắn là ai?”Thời Liêu nhìn Mộc Vĩnh trong họa diện, chậm rãi thấp giọng giới thiệu Mộc Vĩnh.Mộc Vĩnh, một người Thánh tộc độc hành độc vãng, không có ai biết hắn ta xuất thân từ đâu, không có ai biết lai lịch của hắn ta.Trong các cuộc tỉ thí tranh đoạt tư cách leo lên Thánh Sơn hắn ta đều sẽ xuất hiện.Hơn nữa lần nào hắn ta cũng đều có thể dành được một danh ngạch, nhưng, xưa nay hắn ta chưa từng lên Thánh Sơn.Giống như tham gia tỷ thí chỉ là chơi đùa mà thôi.Thực lực của hắn ta thâm bất khả trắc, trước mắt vẫn chưa có người nào có thể thực sự ép hắn ta sử dụng hết thực lực.Thánh địa ném cành ô liu cho hắn ta, thậm chí hứa hẹn vị trí trưởng lão ngoại môn nhưng đều không thể đả động được hắn ta.Mỗi lần sau khi tỷ thí xong hắn ta đều sẽ biến mất.Thánh địa đã từng phái người tìm kiếm hắn ta nhưng lại không tìm thấy bất kỳ tung tích gì của hắn ta.Sau khi Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy vô cùng hiếu kì với người tên Mộc Vĩnh này: “Cơ mà, hắn làm như vậy để làm gì?”Thời Liêu lắc đầu: “Có người suy đoán, chắc là hắn đến từ đại gia tộc ẩn thế nào đó, ra ngoài để tìm người luận bàn.”Cái này cũng có thể giải thích được, vì sao hắn ta không lên Thánh Sơn.Đại gia tộc ẩn thế nắm giữ truyền thừa hoàn chỉnh, không cần thèm muốn truyền thừa của Thánh địa.“Hắn có thể đánh được Kiếm Nhất sao?” Lữ Thiếu Khanh thấy hứng thú, ngồi hơi ngay ngắn nhìn họa diện.Nếu đánh bại Kiếm Nhất, cho dù không giết được hắn ta, khiến hắn ta mất đi sức chiến đấu, lần đánh cược này cũng coi như hắn thắng.Hơn nữa còn giúp sư huynh mình tiết kiệm không ít công phu.Kiếm Lan mặc dù giật mình khi nhìn thấy sự xuất hiện của Mộc Vĩnh nhưng nàng ta vẫn tràn đầy tự tin vào đệ đệ mình.“Cũng không phải chưa từng đánh với nhau, sao hắn ta có thể là đối thủ của Kiếm Nhất chứ?”Cùng với lời nghị luận của đám đông, Mộc Vĩnh đi đến trước mặt Kiếm Nhất, như một người bạn cũ nhiều năm không gặp, chào hỏi: “Kiếm Nhất, đã lâu không gặp nhỉ.”Kiếm Nhất lạnh lùng nhìn Mộc Vĩnh: “Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta?”Cổ tay Mộc Vĩnh khẽ đảo, một thanh trường kiếm hàn quang âm u xuất hiện trong tay: “Có gì mà không dám? Ngươi có thắng được ta đâu, tới đi, để ta xem thử ngươi tiến bộ được chừng nào.”Sau khi nói xong, hắn ta phát động công kích trước.Trường kiếm vung vẩy, bầu trời trong nháy mắt ảm đạm... Hết chương 911.

Bạn cần đăng nhập để bình luận