Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 390 - Da mặt còn dày hơn so với tường thành



Chương 390: Da mặt còn dày hơn so với tường thànhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMọi người giận dữ, như vậy mà còn gọi là quan hệ tốt?Có người chỉ vào Lữ Thiếu Khanh tức giận kêu lên: "Bớt yêu ngôn hoặc chúng đi, nói, có phải ngươi đả thương Thành chủ hay không?"Lữ Thiếu Khanh vẫn phủ nhận, thậm chí còn ngáp một cái: "Ta không có, ta chỉ đánh một con ruồi thôi."Vô sỉ, lại có người vô sỉ như thế sao.Tiêu Uân bị tức giận đến càng tổn thương."Hỗn đản, ngươi dám làm không dám nhận sao?""Không dám..." Lữ Thiếu Khanh vẫn là một bộ dạng lười biếng, hơi thở vô lại hiển thị rõ ràng, để cho mọi người kiến thức được cái gì gọi là mặt dày: "Ngươi gọi nhiều người như vậy đến, ta nào dám thừa nhận?"Lữ Thiếu Khanh như vậy làm cho Tiêu gia tộc tức đến lệch mũi, quá vô sỉ."Đừng nói nhảm nữa, mọi người cùng tiến lên, làm thịt hắn."Tiêu Uân hét lớn, ánh mắt lóe ra, không có hảo ý.Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lớn vang lên."Dừng tay!"Gia chủ Tiêu gia Tiêu Dũng mang theo một đám người chạy tới...Tiêu Dũng mang theo một đám người chạy tới, trong đó bao gồm cả Tô Uẩn Ngọc và Tiêu Y.Tiêu Y nhìn thấy Nhị sư huynh của mình ở đây, giật nảy mình. Đây là chuyện Nhị sư huynh mình gây ra sao? Hắn muốn làm gì vậy? Định thừa dịp trăng tối gió cao tới nơi này diệt Tiêu Quần sao?Tiêu Dũng thấy Lữ Thiếu Khanh, nhất thời đau đầu không thôi.Ông biết Lữ Thiếu Khanh không phải là một người an phận, nhưng không ngờ ngày đầu tiên đến đây đã xảy ra chuyện.Lúc này Tiêu Dũng cũng xem như cảm nhận được vì sao mỗi khi đệ đệ mình nói đến Lữ Thiếu Khanh đều nghiến răng nghiến lợi, oán khí ngút trời, cũng hiểu vì sao đệ đệ vẫn luôn muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh một trận.Đại ca, nơi này không phải Lăng Tiêu Phái, lại càng không phải Thiên Ngự Phong, ngươi muốn làm cái gì chứ?Sau khi nhìn thấy Tiêu Dũng tới, Tiêu Uân lập tức nhắm thẳng mũi nhọn vào Tiêu Dũng, hét lớn một tiếng: "Gia chủ, đây là khách nhân của ngươi sao, hắn tới nơi này không phân biệt tốt xấu đã ra tay đả thương ta, ngươi phải cho ta một cái công đạo."Tiêu Uân và Tiêu Dũng đã có mâu thuẫn, đương nhiên phải lợi dụng cơ hội này để đả kích Tiêu Dũng một chút.Tộc nhân thuộc hệ Tiêu Uân cũng lên tiếng tiếp viện."Đúng vậy, gia chủ, khách nhân của ngài cũng không thể quá đáng như vậy chứ?""Gia chủ, nếu lần này ngài không cho mọi người một cái công đạo, thì làm sao mọi người có thể phục ngài được?""Đúng vậy, gia chủ, đừng để mọi người lạnh lòng.""Tin tưởng gia chủ, tin tưởng gia chủ nhất định sẽ cho chúng ta một cái công đạo, mọi người yên tâm một chút chớ nóng nảy."Tộc nhân hệ Tiêu Uân trào phúng châm biếm làm cho Tiêu Dũng nhức đầu.Bên này là tộc nhân, nhất định phải trấn an.Bên kia là sư huynh của nữ nhi mình, sư điệt của đệ đệ, đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái nên cũng phải chú ý đến.Giờ khắc này Tiêu Dũng thực sự muốn nhường vị trí gia chủ cho Tiêu Uân, khó làm quá.Dưới áp lực của mọi người, Tiêu Dũng chỉ có thể hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?"Lữ Thiếu Khanh đưa hai tay ra, có vẻ rất vô tội, biểu cảm muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, hắn hỏi ngược lại: "Tiêu gia chủ, ta còn đang muốn hỏi ngài đây, các ngươi tụ tập nhiều người ở chỗ này là muốn làm gì? Ta có làm cái gì đâu."Mẹ kiếp!Da mặt dày đến tận chân trời.Tường thành Dương Thành cũng không có dày bằng da mặt của tên này."Hỗn, hỗn đản." Tiêu Uân cảm thấy mỗi một tế bào trên thân thể mình đều đang hộc máu, gặp qua vô sỉ, nhưng chưa gặp người vô sỉ như thế.Ông ta tức giận đến nói không ra lời.Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Tiêu Quần khôi phục dũng khí, nàng ta giống như một con gà mái bị bắt nạt, giận dữ mắng mỏ Lữ Thiếu Khanh: "Không phải ngươi ra tay thì là ai ra tay? Ngươi có phải là nam nhân không vậy, dám làm không dám nhận sao?"Lữ Thiếu Khanh đứng lên, Tiêu Quần hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau hai bước.Tiêu Uân thấy thế, tức giận đến cắn răng, nữ nhi của mình, vậy mà lại bị dọa thành như vậy.Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay nói cái gì cũng phải để Lữ Thiếu Khanh chịu chút đau khổ, giúp nữ nhi mình đòi lại công đạo.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, chắp hai tay sau lưng, đối diện mọi người, khí định thần nhàn: "Các ngươi có chứng cớ không?"Có người tức giận quát: "Đến bước này rồi còn giảo biện, vết thương trên người Thành chủ là như thế nào mà có?""Chính ông ta bước đi không vững, tự ngã thôi."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không vui, dường như có chút tức giận: "Các ngươi là đại gia tộc, làm việc phải nói chứng cứ chứ."Tên hỗn đản này thật vô sỉ, Tiêu Quần tiến lên hai bước, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Ta tận mắt thấy ngươi ra tay làm phụ thân ta bị thương."“Các ngươi là cha con, người một nhà giúp nhau nói chuyện, cái này không tính là chứng cớ."Lời nói của Lữ Thiếu Khanh làm cho mọi người nhất thời nghẹn lời, Tiêu Quần và Tiêu Quần bị tức giận đến nói không ra lời.Tiêu Dũng nhìn thấy Tiêu Uân như vậy, trong lòng thầm nghĩ, ngay cả đệ đệ ta cũng không có biện pháp với hắn, ngươi có thể làm như thế nào đây?Nhưng mà chuyện này dù sao cũng phải có công đạo, ông nói với mọi người: "Mọi người giải tán đi, chỉ để lại vài người ở chỗ này là được."Tiêu Dũng đang nghĩ ít người một chút, để cho đôi bên dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn.Nhưng trong mắt Tiêu Uân, Tiêu Dũng dự định bao che cho Lữ Thiếu Khanh.Mẹ nó, đây có phải là tên gian phu mà nữ nhi ngươi mang về không, sao ngươi che chở cho hắn vậy? Ta mẹ nó chính là đại ca ngươi, ta bị bắt nạt, ngươi lại còn muốn dàn xếp ổn thỏa?Vì sao ta phải gọi nhiều người như vậy? Ngươi cho là gọi đến đây xem kịch sao?Tiêu Uân phẫn nộ giống như đánh mất lý trí, hét lớn một tiếng: "Hắn tới nơi này bắt nạt người của Tiêu gia chúng ta, giết hắn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận