Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1988

Chương 1988Chương 1988
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Ngươi là ai?”
“Khuyển tộc, Toàn Dập!” Thú mới tới ngạo nghề báo ra thân phận của mình rồi lại hỏi Hung Trừ: “Ngươi là thú phương nào?”
“Vương của ta đâu rồi?”
Toàn Dập không cảm giác được khí tức của Toàn Diệu, dự cảm bất tường trong lòng khiến cho hắn ta nhìn chằm chằm một người ba thú ở đây với thần sắc bất thiện.
“Ngươi là thuộc Khuyển tộc à?” Lữ Thiếu Khanh lên tiếng, đánh giá kẻ mới tới một phen rồi tùy tiện nói: “Chó Vương của ngươi bị ta làm thịt rồi.” “Cái gì?” Toàn Dập lập tức kinh hãi, tộc trưởng Khuyển tộc, Vương của tẩu thú tộc, Toàn Diệu đã vần lạc? “Ngươi nói thật sao?” Toàn Diệu tràn ngập sát ý nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
Khục. Hung Trừ cảm thấy mình muốn nói vài lời.
Toàn Diệu làm đệ nhất cao thủ tẩu thú tộc, đã ngã xuống.
Hiện tại thú Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín của tấu thú tộc cũng chỉ có Hung Trừ. “Toàn Dập đúng không? Ta là Hung Trừ, Toàn Diệu hắn ta...” Toàn Dập kinh ngạc: “Ngươi là thiên tài Hùng tộc, Hung Trừ sao? Không phải ngươi đã vẫn lạc trong Thận Cốc từ lâu rồi sao?”
Hung Trừ là thiên tài của Hùng tộc, trước kia Hùng tộc được hắn ta dẫn dắt như mặt trời giữa ban trưa, cũng từng là một trong các Vương tộc của tẩu thú tộc.
Về sau, Hung Trừ biến mất, Hùng tộc cũng trầm luân theo, không còn uy phong nữa. Đến bây giờ còn rất nhiều tộc nhân của Hùng tộc vẫn canh cánh trong lòng về Hung Trừ, ngày lễ ngày tết đầu phải chào hỏi mấy câu.
Hung Trừ gật đầu: “Không sai, là ta, Toàn Diệu hắn ta...” Toàn Dập lại lần nữa ngắt lời Hung Trừ: “Vì sao ngươi lại ở đây? Có phải các ngươi là một bọn không?”
Hung Trừ không vui, tiểu bối Khuyển tộc thật vô lễ, không biết ngắt lời người khác rất thiếu lễ phép à?
Hắn ta lại nói: “Toàn Diệu hắn IS 12
Lữ Thiếu Khanh lại nhảy vào, cũng ngắt lời Hung Trừ: “Không sai, chúng ta là một bọn.”
“Mục đích là chơi chết Khuyển tộc các ngươi.”
Hung Trừ không nhịn được nữa: “Hỗn đản, ngươi có thể im miệng được không?”
Tiểu tử nhân loại đáng chết, không biết nói chuyện còn muốn nói nữa, hắn không nói gì có thể chết sao?
Toàn Dập thì nổi giận, hai mắt đỏ hồng, lộ cả mặt chó, căm tức nhìn mấy người Hung Trừ: “Đáng chết, bảo sao các ngươi lại ở cùng Doanh Kỳ, thì ra các ngươi đã phản bội tẩu thú tộc từ lâu.” “Không sai, tẩấu thú tộc tính là gì chứ, phi cầm tộc mới là lợi hại nhất.” Lữ Thiếu Khanh nói tiếp, lại lớn tiếng hô hào: “Làm chim cũng không muốn làm chó.”
“Làm chó, đi ăn cứt à?”
“A, đáng chết!” Toàn Dập không nhịn được, phóng lên tận trời, tức giận đến mức mất hết lý trí: “Ta muốn giết ngươi.”
Bên này Hung Trừ cũng tức giận phiền muộn vô cùng. Hắn ta ôm lồng ngực, cảm thấy tim gấu không thoải mái.
Lý nãi nãi, tiểu tử nhân loại này thật đáng chết.
Vì sao không có ai xé cái miệng thúi đó?
Tính cách ác liệt, miệng thối rinh, bên nhân tộc không có ai thay trời hành đạo sao? Liễu Xích khá là lo lắng, nói với Hung Trừ: “Đi ngăn cản bọn họ đi.”
Hắn ta cùng Doanh Kỳ là phi cầm tộc, không tiện mở miệng.
Phi cầm tộc và tẩu thú tộc có mâu thuân rất sâu, hai người bọn họ mở miệng không khác gì ném lửa vào thùng thuốc nổ.
Hiện tại Hung Trừ là lão tổ của Hùng tộc, chỉ có hắn ta thích hợp nói chuyện nhất. Hung Trừ khó chịu nói: “Để bọn họ đánh trước đi đã.” “Tên đáng chết.”
Cũng không biết là mắng Lữ Thiếu Khanh hay mắng Toàn Dập.
Liễu Xích vẫn rất lo lắng: “Nhỡ xảy ra chuyện liên quan đến mạng sống, mọi chuyện sẽ càng thêm phiần phức.” Đánh chết Toàn Diệu, chắc chắn Khuyển tộc sẽ không từ bỏ ý đồ, lại chất thêm một hai thú nữa thì thôi xong, cứ tiếp tục mà đánh nhau đi.
Hung Trừ lại tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, tiểu tử kia giết Toàn Diệu chắc chắn mất rất nhiều sức, muốn giết cả Toàn Dập nữa, nào có dễ dàng như vậy.”
“Dù sao thì mọi người cũng là Luyện Hư kỳ.”
Hắn ta vừa dứt lời, Toàn Dập bỗng nhiên hét thảm một tiếng.
Hung Trừ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa Toàn Dập đã bị Lữ Thiếu Khanh một kiếm chặt đầu chó xuống.
Mí mắt Hung Trừ giật giật, sao tên tiểu tử khốn kiếp này lại thích chặt đầu thế?
Đầu chó có thù gì với hắn sao?
MA.”
Tiếng kêu thảm thiết của Toàn Dập khiến cho Hung Trừ lấy lại được tinh thần, quát lớn: “Không được!” “Tiểu tử, dừng tay!”
Hung Trừ vội vàng xông lên, nhưng vân chậm một bước. Toàn Dập kêu thảm trong kiếm quang, nhục thân bị kiếm quang chém nát, linh hồn tiêu tán trong kiếm quang.
Một khắc sau, tất cả Yêu thú lần nữa cảm giác được nỗi bi thương khó hiểu kia.
Toàn Dập, vẫn lạc!
Hung Trừ trợn trừng hai mắt, Liễu Xích trợn trừng hai mắt, Doanh Kỳ ngây ra. Miệng há hốc, tràn đầy kinh ngạc, khó mà tin nổi.
Cái đống thịt kia chính là Luyện Hư kỳ sao?
Bị giết như một con chó. Từ khi nào mà nhân loại trở nên lợi hại như vậy?
Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Kỳ ba thú khó mà tin nổi sự thật trước mắt.
Dù sao Toàn Dập cũng là Luyện Hư kỳ trung kỳ, lại bị Lữ Thiếu Khanh chơi chết chém đầu như thái rau, thật sư không khác gì giết một con chó bình thường. Là Toàn Dập quá vô dụng, hay là Lữ Thiếu Khanh quá mạnh?
Khi ba thú Liễu Xích đang ngạc nhiên, phía dưới có tiếng gầm giận dữ.
“A, Toàn Dập, ngươi... ngươi...”
Một cỗ khí tức kinh khủng từ bên dưới xộc lân.
Cùng lúc có mấy thú xuất hiện.
Lần này có mấy vị Luyện Hư kỳ dừng chiến đấu. Doanh Kỳ phái người truyền lời, lại thêm hai vị Luyện Hư kỳ liên tục vẫn lạc, khiến cho nhóm Luyện Hư kỳ lần lượt dừng chiến đấu.
Toàn Phụng Nhật phẫn nộ xông lên, gầm thét: “Đáng chết, dám giết thú Khuyển tộc bọn ta, tội ngươi đáng chết vạn lần.”
“A, đúng đúng, mau lên, mau tới cắn chết ta đi.” Lữ Thiếu Khanh móc móc lỗ mũi, chẳng thèm để ý: “Ngươi không lên ta xem thường ngươi.”
“Đáng chết!” Toàn Phụng Nhật gầm thét lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Chậm đãit” Hung Trừ hét lớn một tiếng, ngăn cản Toàn Phụng Nhật.
“Toàn Phụng Nhật, ngươi nghe ta nói một lời.”
Toàn Phụng Nhật và Hung Trừ là cùng thế hệ, liếc một cái hắn ta đã nhận ra: “Ngươi, Hung Trừ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận