Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1759

Chương 1759
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh ra ngoài, trong lòng rất ưu thương.
Vừa nghĩ lại khi ở trong phòng mình bị tiểu đệ ma quỷ bắt nạt như thế, Lữ Thiếu Khanh giận mà không có chỗ phát tiết.
Bị tiểu đệ ma quỷ nắm thóp, sau này nó nói bao nhiêu linh thạch thì là bấy nhiêu linh thạch à?
Cuối cùng hắn không có cách nào nắm được điểm yếu của tiểu đệ ma quỷ rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lữ Thiếu Khanh càng thêm ưu thương, có cảm giác muốn khóc.
Cái này khác nào bị thua lỗ mười triệu linh thạch chứ?
Nhoáng một cái, Lữ Thiếu Khanh hiện ra bên ngoài, rầu rĩ nằm xuống.
Để ý thấy hắn không hăng hái lắm, Tiêu Y lại gần hỏi thăm: “Nhị sư huynh, huynh sao vậy?”
“Ta vừa lua lỗ mười triệu linh thạch, muội không muốn chết thì đừng có đến trêu chọc ta.” Lữ Thiếu Khanh tức giận.
Tiêu Y nghe xong, không nói nửa lời, tè ra quần chạy sang một bên, đồng thời ôm lấy Tiểu Hấc Đại Bạch chạy được xa bao nhiêu thì chạy ra báy nhiêu, không để cho bọn chúng quấy rầy Lữ Thiếu Khanh.
Đáng sợ. Thật là đáng sợ.
Lúc này khẳng định Nhị sư huynh đang không vui, mình vẫn nên tránh xa một chút.
Tiêu Y hiểu rất rõ Nhị sư huynh của mình, thực ra tính tình Lữ Thiếu Khanh rất tốt, cũng thể hiện ra vô dục vô cầu, chuyện bình thường hắn cũng lười so đo.
Cho dù có người chào hỏi hắn cũng kệ, thậm chí còn có thể cười hì hì.
Nhưng, linh thạch, tuyệt đối là nọc độc của Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ cần liên quan đến linh thạch, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối nghiêm túc, không nể tình.
Bình thường, thiếu một viên linh thạch thôi, Lữ Thiếu Khanh cũng có thể giết người.
Giờ thua lỗ hẳn mười triệu viên linh thạch, còn không phải hủy diệt thế giới luôn à?
Dù rất tò mò Lữ Thiếu Khanh đi đâu, làm gì, nhưng Tiêu Y cũng không dám trêu chọc hắn vào lúc này.
Vì nghĩ cho an toàn tính mạng, có thể trốn bao xa thì trốn.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh rầu rĩ không vui, Tiêu Y cảm thấy như bên cạnh có một tòa núi lửa đang chờ nổ tung.
Lúc nào cũng có thể bộc phát, phun ra nham tương nóng hổi, thiêu cháy nàng.
Được rồi, để an toàn hơn một chút, vẫn nên ra ngoài đi lòng vòng đi.
Tối nay cứ sang bên Hiểu tỷ tỷ đi.
Tiêu Y nghĩ vậy bèn ôm Tiểu Hắc đã hóa thành hình người cùng với Đại Bạch đi tìm Doãn Kỳ, rủ ra ngoài đi dạo phố.
Tiêu Y, Doãn Kỳ vừa ra cửa thì thấy Quản Đại Ngưu từ đằng xa bay tới.
Thấy hai người, Quản Đại Ngưu dừng lại một chút, đi tới hỏi: “Tên kia có ở nhà không?”
“Ngươi tìm Nhị sư huynh của ta làm gì?” Đầu tiên, Tiêu Y hỏi thăm, sau đó thì có lòng tốt khuyên hắn ta: “Dù trời có sập đi nữa, thì chờ mấy ngày nữa ngươi hẵng qua.”
“Hiện giờ Nhị sư huynh của ta đang không vui.”
Lúc này, ai mà đi tìm hắn chắc chắn kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.
Không thấy chúng ta đều phải ra ngoài tránh bão sao?
Quản Đại Ngưu nghe xong thì rất bất mãn, thở phì phì nói: “Hắn không vui sao? Không vui cũng không vui nổi phải không?”
“Hắn chờ ở đây chẳng làm sao cả, còn có mặt mũi nào mà không vui?”
“Già mồm.”
Thấy Quản Đại Ngưu muốn đi vào, Tiêu Y lại thuyết phục: “Được rồi, vẫn là từ bỏ đi thôi, ngươi có chuyện gì thì chờ mấy ngày nữa lại đến.”
Hiện tại Nhị sư huynh muốn hủy diệt cả thế giới đấy.
Quản Đại Ngưu chạy vào không phải tự tìm đường chết thì là cái gì?
Quản Đại Ngưu nghe vậy, càng tức giận bất bình: “Hắn ở đây uể oải nằm dài, thư thư phục phục, ta bị người ta kéo ra ngoài làm tráng đinh. Ta còn không nói gì, hắn còn già mồm cái gì nữa?”
Quản Đại Ngưu rất tức giận. Hắn ta không tới Yến Châu, muốn đi theo Lữ Thiếu Khanh kiếm vài tin nóng.
Đi theo bên cạnh Luyện Hư kỳ, khả năng đào được tin giật gân nổ như bom càng cao hơn.
Nhưng không ngờ không những không kiếm được tin gì mà còn bị Nhan Hồng Vũ kéo đi làm tráng đinh.
Hắn ta mệt gần chết, Lữ Thiếu Khanh lại ở đây nằm làm trạch nam, dễ chịu đến ghê gớm.
Hắn ta vốn đã khó chịu rồi. Thế mà giờ Lữ Thiếu Khanh còn già mồm than không vui, làm sao mà nhịn nổi nữa?
Tiêu Y vẫn còn đang tận tình thuyết phục: “Ngươi tin ta đi, ngươi đi vào chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn đâu.”
Nhị sư huynh không vui, vẫn không nên để cho tên mập này đi quấy rầy huynh ấy thì hơn.
Còn không, ta quan tâm quái gì đến sống chết của tên mập này.
“Không có quả ngon để ăn?” Quản Đại Ngưu người lạnh: “Hắn không vui, hắn còn muốn đánh ta sao? Ta không tin.”
Nói xong, mặc kệ Tiêu Y ngăn cản, hắn ta xông thẳng vào.
Quản Đại Ngưu xông vào, Tiêu Y mất cả hứng dạo phố, đành cùng Doãn Kỳ đi vào theo.
Vừa mới đến cửa đã nghe tiếng Quản Đại Ngưu nịnh bợ: “Đại ca, nghe nói đại ca đang không vui sao? Mấy ngày nay đại ca chỉ ở đây cả ngày, có thể có chuyện gì không vui nào?”
“Tới đây, có chuyện gì không vui cứ nói ra cho ta, à không, để ta xem xem có thể giúp ngươi một chút không.”
Nội dung thì nghe như đang quan tâm đến Lữ Thiếu Khanh, nhưng ngữ khí thì sao nghe như đang nín cười vậy.
Tiêu Y nghe vậy bèn nói với Doãn Kỳ: “Tên mập này hoàn toàn là tự đi tìm chết!”
Lữ Thiếu Khanh còn đang phiền muộn bi thương, đột nhiên bên tai cứ léo nha léo nhéo.
Mở mắt ra nhìn, thấy Quản Đại Ngưu đang tủm tỉm đứng trước mật mình, bộ mặt cười xấu xa cực kỳ hèn mọn.
Lữ Thiếu Khanh không đổi sắc nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu.
Thấy Lữ Thiếu Khanh không nói gì, ,Quản Đại Ngưu lại nói: “Đại ca, nói một chút đi, tất cả mọi người đều là người nhà, đại ca có chuyện gì không vui?”
Ngươi không nói chuyện khiến mình không vui ra, làm sao tao vui được?
Quản Đại Ngưu trong lòng đắc ý bỗng nhiên cảm giác toàn thân lạnh toát, thầm giật mình, theo bản năng lóe lên một cái muốn bỏ chạy.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh chỉ búng tay một cái, không gian xung quanh lập tức bị phong tỏa, Quản Đại Ngưu muốn đi nửa bước cũng khó.
Lữ Thiếu Khanh như một con báo săn đột nhiên nhảy lên một cái nhào về phía Quản Đại Ngưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận