Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 377 - Nỗi ấm ức của Phàn Hà



Chương 377: Nỗi ấm ức của Phàn HàNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y vừa mới nói xong, khí tức của Lữ Thiếu Khanh đã thu liễm, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy Lữ Thiếu Khanh đã khống chế phi kiếm, chậm rãi bay về phía này.Tiêu Y nhìn Nhị sư huynh nằm trên phi kiếm, dáng vẻ lung la lung lay, mặt đầy lo lắng.“Nhị, Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”Lữ Thiếu Khanh không nói gì, khí tức của hắn suy yếu, như tàn lửa trong gió, sau khi đáp xuống chỉ nói một câu: “Đi mau.”Sau đó ngồi xếp bằng chữa thương.Phương Hiểu nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh vội vàng khởi động phi chu.Cố Quân Hào trong lòng cười lạnh hai tiếng, mặt ngoài bất mãn: “Hắn thì hay rồi, phủi mông một cái là bỏ đi.”“thành Thiên Phỉ chúng ta coi như thảm rồi.”Thái Mân cắn môi, lao ra đầu tiên, lớn tiếng nói: “Tiền bối, chi bằng hãy đến thành Thiên Phỉ chữa thương có được không? thành Thiên Phỉ bằng lòng trả mọi giá để chữa thương cho tiền bối.”“thành Thiên Phỉ có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của tiền bối.”Đây là Nguyên Anh mà thành Thiên Phỉ có thể tìm được, cơ hội như vậy, nàng không thể bỏ lỡ.Không ai để ý đến, phi chu đằng không bay đi.Cố Quân Hào nhìn phi chu đi xa bước đến bên cạnh Thái Mân, nói với sư muội đang thất vọng: “Được rồi, sư muội, chúng ta lại nghĩ cách khác vậy.”“Cho dù có giữ hắn lại, ngày sau sau khi Hoa Túc thượng nhân trở về hắn cũng vẫn không phải là đối thủ.”Thái Mân thở dài, đây là cơ hội được tới gần Nguyên Anh nhất.Nhưng vào lúc này.Không gian đột nhiên tạo nên gợn sóng, một cỗ khí tức kinh khủng xuất hiện.Như là xuyên qua, một bóng dáng nhỏ xuất hiện trên bầu trời.“Haha.”Cảm nhận được cỗ khí tức này, hai người Thái Mân, Cố Quân Hào đều tê cả da đầu.Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời: “Hoa Túc thượng nhân!”Kẻ xuất hiện chính là Hoa Túc thượng nhân Nguyên Anh Phàn Hà.Nguyên Anh Phàn Hà giống như một đứa trẻ, khí tức lúc này đã giảm đi rất nhiều.Phàn Hà đã không có nhục thể, nếu không tìm được nhục thể thích hợp, Nguyên Anh của ông ta sẽ từ từ tan biến giữa trời đất.Phàn Hà xuất hiện, mục tiêu của ông ta rất đơn giản, đó chính là đoạt xá.Mục tiêu đoạt xá, dĩ nhiên là Lữ Thiếu Khanh đang trọng thương.Tuổi trẻ, thiên phú hơn người, nhục thể Nguyên anh, đây chính là nhục thể thích hợp nhất để đoạt xá trong những người ở đây.Trong mắ Phàn Hà lóe lên tia sáng đắc ý, ông ta giả vờ chạy trốn rồi lại lặng lẽ trở về.Sau khi bí mật quan sát, thấy Lữ Thiếu Khanh thật sự bị trọng thương thì ông ta không do dự nữa.Nguyên Anh ở bên ngoài càng lâu sẽ chịu tổn thương càng lớn.Trong tiếng cười lớn, Phàn Hà khống chế Nguyên Anh xông vào mi tâm của Lữ Thiếu Khanh.Sau khi tiến vào nhục thể, Phàn Hà càng cười vui vẻ hơn.“Thân thể của ngươi, ta muốn, ha ha.”Nhưng lại có một âm thanh vang lên: “Cười vui vẻ thế?”Giọng nói vang lên sau lưng, Phàn Hà bị dọa giật nảy mình một cái, vội vàng quay đầu lại.“Ngươi, ngươi là ai?”Nhìn thấy người trước mắt, Phàn Hà bị giật nảy mình.Rất nhanh, Phàn Hà cảm nhận được khí tức của đối phương, ông ta trừng to mắt, khó có thể tin: “Đây, đây là Nguyên Anh?”Phàn Hà cảm thấy mình không theo kịp trào lưu rồi.Giờ Nguyên Anh của người trẻ tuổi đều thế này sao?Nguyên Anh Phàn Hà ông ta giống như một đứa trẻ, trắng nõn, còn Nguyên anh trước mặt thì như một đứa bé hai ba tuổi, toàn thân màu đen, sao làm được như thế vậy?Thời điểm hóa Anh xuất hiện vấn đề sao?Hơn nữa, trên người còn có linh giáp, từ đâu ra vậy?Nguyên Anh của ta còn trần truồng như nhộng đây này.Lữ Thiếu Khanh nhìn Nguyên anh của Phàn Hà nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy bi phẫn.Vì sao?Vì sao Nguyên anh của đối phương trắng hồng, làn da mềm mịn, vô cùng đáng yêu.Nguyên anh của mình thì đen thui, trông thế nào cũng giống như nghịch tử.Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí, răng sắp nghiến nát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy Nguyên anh đẹp trai như vậy bao giờ à?”Cho dù là ở thời điểm này, trong lòng Phàn Hà vẫn không kìm được chửi thề, tự ngươi soi gương thử xem có đẹp trai không?Đen thui, giống như vừa mới dạo một vòng dưới ánh mặt trời hoặc vượt qua hỏa hải Địa ngục nên mới đen đến như thế vậy.“Tiểu nhân hèn hạ.” Phàn Hà cắn răng, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải kẻ tiểu nhân hèn hạ như ngươi.”Sống lâu như vậy, cũng lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên anh màu đen.Lữ Thiếu Khanh đổi giận thành cười, bàn tay nhỏ sờ đầu, phách lối đắc ý: “Đúng không? Đa tạ khích lệ.”Phàn Hà thấy Lữ Thiếu Khanh không hề biết hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy vinh hạnh liền nổi giận, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh giận mắng: “Hèn hạ vô sỉ, tiểu nhân âm hiểm, không biết xấu hổ “Rõ ràng thực lực kinh người, thế mà còn giả bộ không địch lại, có ai hèn hạ như ngươi không?Phàn Hà càng nghĩ thì càng cảm thấy không đáng thay mình, sao lúc ấy lại bị hắn lừa chứ?Lữ Thiếu Khanh chống nạnh, toét miệng, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ đắc ý: “Bản thân ngươi cũng tự nói sống lâu như vậy rồi thì chắc chắn cũng có rất nhiều thủ đoạn, không làm vậy, sao có thể gậy ông đập lưng ông, giảm bớt phiền phức chứ?”Phàn Hà cảm thấy trong lòng buồn bực, rất muốn thổ huyết, rất muốn chửi tên đáng ghét trước mặt.Phàn Hà nghĩ đến việc mình thất bại trong tay Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hận đến phát cuồng, phẫn nộ gầm thét: “Tiện nhân!”Lữ Thiếu Khanh càng cười vui vẻ hơn: “Còn gì nữa không? Nếu như không, ta phải giết chết ngươi đây.”Vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh đã xuất thủ.Nguyên anh màu đen như ma vương Địa ngục, lộ ra vẻ mặt dữ tợn với Phàn Hà.Phàn Hà cảm nhận được khí tức phát tán ra từ Nguyên anh của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hoàn toàn sợ hãi.Trước mặt Nguyên anh màu đen, ông ta cảm thấy mình như một phàm nhân trói gà không chặt.Trong lòng ông ta không hề còn tâm trí để chống cự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận