Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 136 - Muốn Kế Ngôn hay không



Chương 136: Muốn Kế Ngôn hay khôngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Bốp!"Ấm trà làm bằng tinh ngọc bị Đan Duyệt đặt thật mạnh lên bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy."Giờ nói được chưa?"Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, chậm rãi cầm ấm trà, rót thêm một ly trà."Chậc chậc...""Trà ngon!"Hắn nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Đan Duyệt, mỉm cười, đặt chén trà xuống, nói: "Thôi, cũng nên nói chính sự rồi. Dù sao thời gian của mọi người rất là quý giá."Đan Duyệt chỉ muốn đánh hắn.Thời gian quý giá?Thời gian quý giá thì nãy giờ ngươi đang làm gì?Ngươi đã uống hết hai bình linh trà của ta rồi."Như thế nào, tin tức ngươi nói về Kế Ngôn công tử là gì?"Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Nghe nói ngươi là fan của Kế Ngôn? Hắn là thần tượng của ngươi?"Đan Duyệt không phủ nhận, thoải mái thừa nhận: "Không sai, Kế Ngôn công tử là người mà ta sùng bái. Ai không muốn lợi hại như hắn chứ?"Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu, trầm ngâm một chút, kể lại chuyện tỷ thí giữa Kế Ngôn và Thương Chính Sơ.Sau khi nghe xong.Trên mặt Đan Duyệt mang theo vẻ chấn kinh."Ngươi nói, Kế Ngôn công tử giao thủ với trưởng lão Thương Chính Sơ của Quy Nguyên Các, còn không rơi vào hạ phong? Lúc đấu kiếm ý, có thể áp chế Thương Chính Sơ? Thật ư?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta lừa ngươi làm gì? Chuyện này, ngươi điều tra một chút là biết ngay."Đan Duyệt nghĩ cũng phải, bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy, không thể nào kín không kẽ hở.Đan Duyệt cắn răng nói: "Lão già thúi Thương Chính Sơ, thật không biết xấu hổ, thế mà dám dùng cảnh giới bắt nạt Kế Ngôn công tử. Thật là quá đáng."Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Đan Duyệt, âm thầm gật đầu.Quả nhiên là fan girl của Đại sư huynh.Lữ Thiếu Khanh nói: "Đan cô nương, cho nên, ngươi đã biết phải viết tin tức ngày mai thế nào chưa?"Lúc này Đan Duyệt đã nghĩ xong cả tiêu đề luôn rồi."Trưởng lão Quy Nguyên Các già mà không có đạo đức, ức hiếp tuấn tài trẻ tuổi của Lăng Tiêu Phái. Ông ta dám bắt nạt Kế Ngôn công tử, ta nhất định phải khiển trách hành vi vô sỉ của ông ta."Đan Duyệt vô cùng phẫn nộ.Đan Duyệt nàng đóng tại thành Lăng Tiêu, chủ yếu phụ trách tin tức của Lăng Tiêu Phái.Nàng lại sùng bái Kế Ngôn, là fan của Kế Ngôn.Vì thế, nàng ôm nhiều thiện cảm với Lăng Tiêu Phái, văn chương nàng viết cũng thiên về Lăng Tiêu Phái.Tin tức lần này, do nàng đích thân chấp bút, đương nhiên phải hung hăng phê phán hành vi vô sỉ của Quy Nguyên Các.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với thái độ của Đan Duyệt.Hắn nói với Đan Duyệt: "Đan cô nương, tin tức này thế nào?"Sự bất mãn của Đan Duyệt đối với Lữ Thiếu Khanh đã biến mất, có thể kịp thời cung cấp tin tức này, với nàng, tin tức này chỉ có giá trị trong một thời gian nhất định.Xem ra người này không tệ.Nàng nói: "Tin tức của công tử cực kỳ đúng lúc, ta hết lòng cảm kích."Lữ Thiếu Khanh khó hiểu: "Chỉ có một câu vô cùng cảm kích sao? Cung cấp tin tức, không nên có khen thưởng linh thạch sao?""Tin tức như vậy, khen thưởng bao nhiêu?"Lữ Thiếu Khanh trắng trợn như vậy, trong lúc nhất thời Đan Duyệt không tiếp thu được.Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc nói: "Không thể nào, không có khen thưởng sao? Nhỏ mọn như vậy à?""Không có khen thưởng, sau này ai chịu cung cấp tin tức cho các ngươi?""Không có tầm nhìn?"Trong lòng Đan Duyệt lại bắt đầu bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.Người này đúng là rất ghê tởm."Được, được, có khen thưởng.""Ba trăm viên linh thạch hạ phẩm."Lữ Thiếu Khanh không vừa lòng: "Cái gì? Mới ba trăm?""Haizzz, thôi đi, miễn cưỡng nhận vậy.""Những thứ khác coi như ủng hộ cho các ngươi trang hoàng bề mặt."Đan Duyệt chỉ muốn xách đao ra chém người.Tên khốn này thật là đáng ghét.Ai thèm tham ô chút linh thạch ấy của hắn."Cũng chỉ có ba trăm, không có nhiều hơn đâu, đây là tiêu chuẩn của chúng ta.""Tiêu chuẩn của các ngươi thấp quá, phải đề cao, nếu không còn ai muốn cung cấp tin tức cho các ngươi?"Đan Duyệt trong lòng thầm nghĩ, có rất nhiều người muốn cung cấp cho chúng ta, ngươi biết không? Ta nói cho ngươi làm gì?Nàng thở phì phì nói: "Nếu ngươi không có việc gì nữa thì có thể đi rồi. Ta bề bộn nhiều việc.""Gấp cái gì." Lữ Thiếu Khanh nói: "Keo kiệt thì cũng thôi, ngay cả lễ phép cũng không có sao? Ta còn có việc chưa nói."Đan Duyệt phụng phịu, nói: "Ngươi còn có chuyện gì?"Lữ Thiếu Khanh làm Đan Duyệt bất mãn cực kì. Nàng ra ngoài đã lâu, lần đầu tiên thấy kẻ đáng ghét như vậy. Nếu có thể, nàng không muốn giao tiếp với tên gia hỏa này chút nào.Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta muốn mua tình báo từ chỗ ngươi.""Tình báo?"Đan Duyệt lập tức dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: "Phải xem ngươi muốn tình báo gì, giá cả không giống nhau.""Có điều, xét thấy ngươi mới vừa cung cấp tin tức cho ta, ta có thể giảm giá ba mươi phần trăm."Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: "Ta không định trả linh thạch."Nói đùa cái gì vậy, cho tới bây giờ chỉ có ta lấy linh thạch từ túi người khác, ai cũng đừng hòng lấy linh thạch từ trong túi ta.Đan Duyệt lắc đầu nói: "Công tử ngươi nói đùa rồi."Nói đùa, vì sao Thiên Cơ Các giàu có như vậy?Dựa vào bán tình báo.Tình báo không quan trọng thì đăng như tin mới, tình báo quan trọng thì giữ lại làm thương phẩm.Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Ta không có nói đùa."Đan Duyệt tiếp tục lắc đầu, vừa định tiễn khách.Tên này thì có bao nhiêu linh thạch để mua tình báo từ chỗ nàng cơ chứ.Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Nếu ngươi đồng ý, ngươi muốn bao nhiêu tin tức về Kế Ngôn, ta có bấy nhiêu."Vì kế hoạch của mình, cũng chỉ có thể bán Đại sư huynh."Thật sao?"Đan Duyệt kích động, nhưng sau đó lại hoài nghi."Ngươi nghĩ ngươi là ai?"To giọng nhỉ, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.Ngươi là phụ thân hắn hay là nương hắn?Đan Duyệt nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, hết sức nghi ngờ, biểu cảm cực kì khó coi."Công tử, ta không rảnh giỡn chơi với ngươi."Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Sao hả? Ngươi không tin?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận