Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1299: Coi giúp ta phát tài hoặc nhân duyên được không? Khá gấp đấy

Chương 1299: Coi giúp ta phát tài hoặc nhân duyên được không? Khá gấp đấyChương 1299: Coi giúp ta phát tài hoặc nhân duyên được không? Khá gấp đấy
Lữ Thiếu Khanh liếc ông ta một cái: "Suy nghĩ nhiều rồi, không chút liên quan gì đến thế giới Huyền Thổ."
"Nơi này còn tồn tại trước của Huyền Thổ thành của các ngươi."
"Nói cách khác, các ngươi là cưu chiếm thước ổ, là người tới sau."
Sau khi Tương Quỳ nghe xong những lời này trong lòng không biết nên vui mừng hay thất vọng.
Nếu lời Lữ Thiếu Khanh nói là sự thật, Huyền Thổ thành vẫn không phải bí mật thật sự của thế giới Huyền Thổ.
Tuy nhiên dù thế nào thì ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không phải tới là để nhắm vào thế giới Huyền Thổ. Ông ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi bảo đảm?"
"Ta bảo đảm!"
"Hừ!" Trên mặt Tương Quỳ lộ ra không mấy tin tưởng.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, lập tức bổ đao: "Bảo đảm của ta uy tín hơn bảo đảm của ông nhiều.
Tương Quỳ cứng họng, móa.
Ông ta lập tức đổi đề tài: "Các ngươi thật sự không có ý đồ gì với thế giới Huyền Thổ chứ?"
"Ý đồ cái cọng lông" Lữ Thiếu Khanh không khách khí nói: "Trong thế giới Huyền Thổ của các người không phải có một tòa Huyền Thổ thành sao?"
"Ta có ý định với nó làm gì? Ta là người bình thường mà?" Lời này người khác nghe không hiểu, nhưng Tương Quỳ đã hiểu, không nhịn được mắng: "Bình tĩnh nói chuyện."
"Được rồi." Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói: "Trong Huyền Thổ thành của các người cất giấu cái gì, chúng ta không hề có chút hứng thú."
Sau đó hắn chỉ chỉ sau lưng: "Nếu không phải tử quỷ giấu đồ ở đây, đánh chết ta cũng sẽ không tới nơi này."
Bà nội nó.
Thật sự tưởng đối đầu với Hóa Thần vui vẻ lắm sao?
Chơi với hàng cao cấp, mệt chết đi được.
Còn chẳng bằng đùa giỡn với mấy tên cấp thấp còn thoải mái hơn.
Tương Quỳ cũng lập tức bắt chước: "Ngươi thề, ngươi thề ngươi không có ý định gì với Huyền Thổ thành."
"Cũng sẽ không làm chuyện tổn hại đến thế giới Huyền Thổ, càng không lan truyền vị trí của thế giới Huyền Thổ ra ngoài."
Lữ Thiếu Khanh cau mày: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Tương Quỳ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Vậy chúng †a ở đây chờ."
"Được rồi, được rồi, ta thề.." Lữ Thiếu Khanh cũng không dám để cho Tương Quỳ ở chỗ này đợi, trời mới biết lão đầu này có thể làm ra chuyện xấu gì không, lỡ như quấy rầy Kế Ngôn và Tiêu Y bên trong sẽ không hay.
Chưa hết, Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn coi như không liên quan đến ta đấy."
Tương Quỳ cười lạnh một tiếng: "Chỉ cần ngươi không làm gì, chắc chắn thế giới Huyền Thổ sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì."
Nếu không phải bốc được quẻ tính ngươi nhất định sẽ tiến vào thế giới Huyền Thổ, đánh chết ta cũng phải ngăn cản ngươi.
Tương Quỳ giỏi xem bói, biết thiên ý khó vi phạm, cho nên, mới có thể chưa từng ra tay ngăn cản quá đáng với Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi ra thì thấy vết tích trải qua bạo tạc, hắn không kìm được chắc lưỡi hít hà: "Vãi, bạo lực vậy?”
Đỉnh núi xung quanh đều bị nổ hư, san thành bình địa, lộ ra nước sông dưới đất, tạo thành một mảnh mênh mông.
Mặc dù bây giờ đã lắng xuống nhưng khí tức thảm thiết vẫn tràn ngập như cũ.
"Chặc chặc, quá đáng sợi"
"Thật may khi đó chạy mau."
"Yêu thú Nguyên Anh kỳ, quả nhiên đáng sợ..."
Lữ Thiếu Khanh cũng không biết bên ngoài cũng từng vang lên tiếng sấm, hai tầng đả kích nặng nề mới có thể tạo thành dấu vết như vậy.
Lời của Lữ Thiếu Khanh cũng khiến cho Triều Khải không kìm được lo lắng.
Ông ta tràn ngập lo âu cho tương lai của thế giới Huyền Thổ.
Bọn họ đi vào có tạo ra phá hoại gì đối với thế giới Huyền Thổ không?
Có nguy hiểm đến Huyền Thổ thành, phá hoại tương lai nhân tộc không?
Đi tới Huyền Thổ thành, nhìn Huyền Thổ thành, trong lòng Tương Quỳ càng lo lắng.
Huyền Thổ thành cách nơi xảy ra bạo tạc không xa, là khoảng cách mắt thường có thể thấy được, tuy cũng xa ngàn dặm nhưng đối với loại tồn tại cấp bậc như ông ta thì khoảng cách này chẳng khác gì chỉ cách một bước.
Mặc dù Huyền Thổ thành có đầy trận pháp nhưng ông ta thật sự không có lòng tin lắm vào Huyền Thổ thành.
Tiếp theo nếu còn xảy ra chuyện gì có phải sẽ ảnh hưởng đến Huyền Thổ thành không?
Trong lòng Tương Quỳ không nắm chắc, rất lo lắng.
Ông ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, giật mình.
Dường như ông ta quên mất một chuyện. Trước đó ông ta dùng Lữ Thiếu Khanh làm mục tiêu để dự đoán, kết quả bị sấm đánh.
Dùng sư huynh của hắn để dự đoán thử, có phải sẽ được không?
Trong lòng Tương Quỳ liền nảy sinh suy nghĩ này.
Suy nghĩ này một khi sinh ra thì không cách nào dừng lại được, nó như cỏ dại đang điên cuồng sinh trưởng.
Muốn làm thì làm, Tương Quỳ ngồi xếp bằng xuống, trong tay lại cầm ra mấy đồng tiền.
Tương Ti Tiên kinh ngạc: "Gia gia, người muốn làm gì?"
Tương Quỳ nghiêm túc nói: "Ta muốn bốc một quẻ."
Tương T¡ Tiên gấp đến độ vội vàng ngăn cản: "Gia gia, đừng kích động." Gần đây người bốc quẻ hai lần, hai lần đều bị sấm đánh, tỷ lệ bị sấm đánh là trăm phần trăm, trong lòng người không nắm rõ sao?
Lữ Thiếu Khanh tò mò, lại gần: "Ông muốn bốc quẻ à?"
"Không sợ bị sét đánh sao?”
"Nhà của ông cũng bị đánh không còn gì rồi, ông vẫn dám làm à?"
Tương Quỳ cực kỳ buồn rầu, mấy chuyện này có thể đừng nhắc tới không?
Ông ta hừ một tiếng: "Ngươi biết cái g?
"Ngươi biết bốc quẻ sao?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta biết người gian lận đều sẽ rất thảm."
"Nhẹ một chút thì bị cấm thi đấu, nặng hơn một chút thì bị phong tước hiệu luôn, ông cẩn thận một chút đi."
Mặc dù không hiểu mấy lời này nhưng vẫn có thể biết chẳng phải lời tốt lành gì.
Tương Quỳ càng khó chịu: 'Hừ, cám ơn ngươi quan tâm, ngươi không có chuyện gì thì cút sang một bên cho ta."
Nhìn thấy ngươi, trong lòng ta phiền não sẽ ảnh hưởng đến phát huy của ta.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Đừng, thật ra ta có chuyện nhờ ông."
"Chuyện gì?” Tương Quỳ tò mò, nhưng trong lòng âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể tùy tiện đồng ý."
"Có thể coi giúp ta một quẻ không, xem thử lúc nào thì ta phát tài? Một trăm triệu linh thạch là được." Lữ Thiếu Khanh ôm theo mong đợi hỏi: "Hoặc là có cách nào tốt không." Tương Quỳ tức chết, ngươi coi ta là thuật sĩ giang hồ à?
Ta đường đường Hóa Thần mà đi bói mấy thứ này cho ngươi? Ta còn cần thể diện không?
"Cút!"
"Hẹp hòi!" Lữ Thiếu Khanh đầu tiên khinh bỉ một chút, sau đó xoa hai tay, hơi ngượng ngùng, hỏi: "Vậy có thể giúp ta coi nhân duyên không? Hơn hai mươi tuổi rồi vẫn là chó độc thân, sốt ruột lắm rồi"
"Cút, ngươi cút cho ta, cút xa chừng nào tốt chừng nấy..." Chương 1300: Ta chúc ông sống lâu trăm tuổi
Lữ Thiếu Khanh thấy dáng vẻ sắp đánh người của Tương Quỳ chỉ có thể tỏ vẻ tức giận lui sang một bên, mặt đầy không cam lòng.
"Đến mức đó à? Chẳng phải chỉ hỏi thăm một chút thôi sao, có cần phải đánh người không?"
"Đúng là hẹp hòi, vậy mà cũng không chịu giúp đỡ một chút."
"Còn nói là Hóa Thần, ta khinh..."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Tương Quỳ xong liền quay sang nói với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng học theo gia gia ngươi, quá hẹp hòi, sẽ bị người ta khinh thường đấy." Tương Tỉ Tiên cạn lời nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng thâm nói, gia gia ta không đánh ngươi coi như tính khí tốt rồi.
Ngươi không thử nhìn lại xem ngươi đưa ra yêu cầu gì.
Kiểm tra tài vận, kiểm tra nhân duyên, ngươi thật sự cho rằng tất cả các loại bốc quẻ đều giống nhau à?
Thấy Tương Ti Tiên không nói lời nào, con người Lữ Thiếu Khanh xoay chuyển một cái, cười hỏi: "Tỉ Tiên tỷ tỷ, tỷ biết bốc quẻ không?"
"Chi bằng, ngươi xem thử cho ta đi?"
Tương Tỉ Tiên quay mặt qua chỗ khác, không muốn để ý đến Lữ Thiếu Khanh mà nói với mấy người Dận Khuyết: "Chúng ta lui ra xa một chút, để tránh quấy rầy gia gia." Quấy rầy là giả, sợ bị ảnh hưởng đến là thật.
Lữ Thiếu Khanh cũng lui theo, thấy đã cách xa gần trăm thước, Lữ Thiếu Khanh nói với Tương T¡ Tiên: "Gần như vậy sao được? Lỡ như tia chớp rộng trăm thước thì sẽ ảnh hưởng đến chúng ta đấy"
Tương T¡ Tiên có kích động muốn xé miệng Lữ Thiếu Khanh ra.
Miệng này của ngươi có thể nói những lời tốt đẹp một chút được không?
Rộng trăm thước, phải có trái tim độc ác cỡ nào mới có thể nói ra mấy lời này.
Tia chớp rộng trăm thước rơi xuống, gia gia ta còn lại mảnh vụn nào sao?
Lữ Thiếu Khanh không thấy Tương Tỉ Tiên nói lời nào thì lại nói: "Thật sự không lùi tiếp sao?" "Gặp nguy hiểm thì sao? Ta thấy tay ông ấy cũng đang run rẩy kìa."
Cuối cùng Dận Khuyết không kìm được nữa, tức giận quát một tiếng: "Ngươi có thể im miệng đi được không?"
Trước mặt đại tiểu thư nói xấu đại trưởng lão, ngươi còn muốn đại tiể thư phải vui vẻ sao?
Nằm mơ đi.
Dận Khuyết nắm chắc cơ hội này, hung hãn căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cứ nói những lời không may, ngươi có ý gì?"
"Có phải ngươi muốn nguyền rủa đại trưởng lão không?"
Lữ Thiếu Khanh vội vàng chối: "Ngươi chớ có nói bậy nói bạ, con người †a sao dám nguyên rủa đại trưởng lão chứ?" "Ta chỉ mong ông ấy sống lâu trăm tuổi, sống đến một trăm tuổi thôi."
Vãi!
Tương Quỳ ở phía xa phát hiện mình vân không cách nào tĩnh tâm được, tay càng run rẩy lợi hại hơn.
Bị chọc tức rồi.
Ta đã hơn một ngàn tuổi rồi đấy.
Để Lữ Thiếu Khanh nói thêm một lát nữa, Tương Quỳ cảm thấy mình nhất định sẽ bị tức chết.
Ông ta một lần nữa gầm thét với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cút sang một bên cho ta, cút được xa chừng nào tốt chừng nấy."
Lữ Thiếu Khanh rất biết lắng nghe, lập tức tiếp tục lui ra sau, vừa lui vừa nói với Dận Khuyết: "Ngươi xem, đại trưởng lão cũng bảo chúng ta lui ra xa một chút."
"Con người ngươi chả hiểu gì cả."
Hắn lại chọc Tương Quỳ giận đến mức ngứa răng.
Thấy Lữ Thiếu Khanh lui ra xa xa, tư thấy thư thái hơn một chút.
Qúa đáng hận.
Chưa từng thấy ai đáng hận như vậy.
Rốt cuộc đã ăn gì để lớn vậy?
Những lời trong miệng hăn nói ra là lời con người có thể nói sao?
Tương Quỳ hít sâu một hơi để mình tỉnh táo hơn.
Bốc quẻ phải giữ được bình tĩnh và lý trí, cả người phải thả lỏng để có thể mình ở trong trạng thái tự nhiên mới được. Sau khi bình tĩnh lại, Tương Quỳ bắt đầu.
Trong đầu xuất hiện bóng dáng Kế Ngôn, đồng tiền trong tay ném thẳng về phía trước.
Nhưng mà, đồng tiền vừa mới chạy ra ngoài, sắc mặt Tương Quỳ liền đột nhiên thay đổi.
Một tia chớp đột ngột xuất hiện, dưới cú đánh của tia chớp mấy đồng tiền liền hóa thành tro bụi.
Tia chớp xuất hiện hết sức quỷ dị, giống như đột ngột xuất hiện, nhanh đến mức Tương Quỳ không kịp phản ứng.
Tro bụi của đồng tiền bay lên mặt Tương Quỳ, sức mạnh vô hình xuất hiện trong cơ thể Tương Quỳ.
Giống như thích khách ẩn nấp thật lâu đột nhiên xuất hiện, cho ông ta một kích trí mạng. Tương Quỳ bất ngờ không kịp đề phòng, phụt một tiếng miệng chợt khạc ra máu tươi.
Tiếp đến, rên người xuất hiện vô số vết thương, máu tươi phọt ra, giống như bị một kẻ địch vô hình nào đó công kích.
Chỉ là một hô hấp, khí tức Tương Quỳ liền suy yếu đi xuống với tốc độ mặt thường có thể nhìn thấy được giống như trải qua một trận đại chiến, bị thương nghiêm trọng.
Hơn nữa mọi chuyện vẫn chưa xong, rên bầu trời mây đen giăng đầy, cũng trong nháy mắt xuất hiện, mây đen đông nghịt, che khuất bầu trời.
"Âm!"
Sau tiếng vang lớn, một tia chớp giống như thùng nước to rơi xuống.
Đáng sợ hơn là, tia chớp không phải màu trắng, mà là lôi đình màu vàng. Tương Quỳ ngẩng đầu, mặt đầy kinh hãi: "Thần phạt kim sắc?"
Tương Quỳ muốn khóc, tiểu tử quần áo trắng rốt cuộc có lai lịch gì mà đến nổi phải dùng trừng phạt loại cấp bậc này?
Lai lịch còn đáng sợ hơn cả tên tiểu tử khốn kiếp họ Mộc kia sao?
Tương Ti Tiên ở phía xa cũng hoảng sợ kêu lên: "Thần, thần phạt kim sắc?!"
Tương Ti Tiên khiếp sợ đến tột đỉnh, thân thể thậm chí không kìm được run rẩy, sắc mặt tái nhợt, giống như gặp quỷ vậy.
"Đại tiểu thư, thần phạt kim sắc là gi?
Dận Khuyết vội vàng quan tâm hỏi.
Mọi người cũng lập tức dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Tương Ti Tiên. Hai tay Tương Tỉ Tiên siết chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng vô cùng căng thẳng, sau đó chậm rãi nói ra thần phạt kim sắc là gì.
Vì coi quẻ vi phạm thiên hòa, có thể biết trước tương lai nên chắc chắn sẽ chịu sự tấn công của thiên đạo.
Chỉ cần không quá mức, thiên đạo cũng lười để ý, phương thức thường thấy nhất là trừ chút thọ nguyên.
Nhưng một khi làm chuyện quá đáng, thiên đạo sẽ hạ lôi đình xuống diệt người coi quẻ.
Trong đó thủ đoạn lợi hại nhất chính là thần phạt kim sắc.
Một khi bị bổ trúng, tan thành mây khói, hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, hơn nữa còn liên đới đến tất thảy những gì của người coi quẻ cũng đều sẽ bị xóa đi, cho dù là trí nhớ, cũng sẽ bị xóa đi. Chương 1301: Rốt cuộc là bốc cái gì
Nghe thấy lời này của Tương Tỉ Tiên, mọi người đều sợ ngây người.
Ác vậy sao?
Cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng ngẩn người.
Sau đó chặc chặc lắc đầu: "Quá đáng sợ, đây không phải là phong tước hiệu đơn giản mà là hành động thật sự, cơ thể bị tiêu diệt."
"Gia gia ngươi bốc quẻ gì vậy?"
Vấn đề này, Tương T¡ Tiên cũng muốn biết.
Trước kia coi quẻ cho Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ là lôi đình bình thường, nhiều nhất chỉ lớn hơn một chút.
Nhưng lần này là lôi đình màu vàng †o như thùng nước, uy lực kinh khủng, dù là những đại ngưu như Luyện Hư, Hợp Đạo đến cũng không thể chính diện nghênh đỡ.
Bây giờ không biết gia gia mình có thể tránh được một kiếp này không.
Lữ Thiếu Khanh nhìn lôi đình màu vàng rơi xuống, bóng dáng Tương Quỳ đã biến mất, mười mấy người giả được ông †a ném ra, bay tán loạn khắp nơi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn ông ta tay chân hơi luống cuống một lần nữa chặc chặc suy đoán: "Lẽ nào bốc quẻ phát tài cho ta nên mới như vậy?"
"Không thể nào, như vậy xem ra, ta không hoàn thành được một mục tiêu nhỏ rồi?"
"Vãi!"
Lữ Thiếu Khanh võ bắp đùi, kinh hoảng: "Không đúng, chẳng lẽ là nhân duyên của ta? Móa, đời này ta có đạo lữ không?"
Lữ Thiếu Khanh đứng bên căng thẳng.
Không biết là vận làm giàu của mình có vấn đề hay nhân duyên của mình vấn đề.
Theo cảnh tượng trước mắt có lẽ là hạ ký gì đó, chứng tỏ không có kết quả tốt.
"Ầm ầm..."
Lôi đình màu vàng rơi xuống, mười mấy người giả Tương Quỳ ném ra trong nháy mắt bị tia chớp quấn quanh, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Dù người giả bay ra ngoài trăm ngàn dặm cũng giống như vậy.
Lôi đình kinh khủng trong nháy mắt xóa bỏ những người giả này. Bóng dáng Tương Quỳ xuất hiện cách đó hơn vài dặm.
Sắc mặt ông ta ảm đạm, vừa xuất hiện đã một lần nữa phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Khí tức cả người hết sức yếu ớt khiến cho người ta cảm thấy giống như đèn cạn dầu, trông vô cùng thê thảm.
"Gia gial"
Tương Ti Tiên thấy vậy, không nhịn được lớn tiếng kêu, vô cùng đau lòng.
Nàng ta muốn xông qua.
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: "Ngươi dám đi qua, các ngươi sẽ cùng chết đấy!"
Tương Quỳ bây giờ đang cố gắng tránh né trừng phạt của thiên đạo.
Nếu như có người dám chạy sang chỉ sẽ càng chọc giận thiên đạo, lực độ trừng phạt sẽ tăng lên gấp đôi.
Đến lúc đó Tương Quỳ coi như chết chắc, thần tiên tới cũng khó cứu.
Tả Điệp vội vàng kéo Tương Tỉ Tiên lại: "T¡ Tiên tỷ tỷ, chớ kích động."
Trước mắt, chỉ có thể dựa vào Tương Quỳ.
Lôi đình màu vàng sau khi xóa bỏ mười mấy người giả, hung diễm không giảm.
Nó như có sinh mạng, sau khi phát hiện ra bản thể thật sự của Tương Quỳ liền cua ngoặt một cú trên không trung, như thần long vẫy đuôi, một lần nữa bổ về phía Tương Quỳ.
Tương Quỳ trong lòng âm thầm kêu khổ, ông ta bây giờ trong cơ thể hay bên ngoài cơ thể đều bị thương, vô cùng nghiêm trọng. Thọ nguyên của ông ta cũng bị cắt giảm mấy trăm năm.
Cuộc đời sau này còn ít lại, ít nhất đã giảm đi một phần ba thời gian.
Uy hiếp tử vong, nguy hiểm sợ hết hồn hết vía như một cây đao gác trên cổ khiến từng tế bào trên người ông ta đều đang thét lên chói tai.
"Muốn thu ta?"
Tương Quỳ nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực còn sót lại trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển.
Trong tay xuất hiện một tượng gỗ hình người.
Tượng gỗ màu đen, bên trên le que vài đường ranh khắc ra hình người.
Vừa nhìn qua giống như thợ điêu khắc hết sức vụng về, điêu khắc ra tướng mạo không tinh tế. Nhưng khi nhìn cẩn thận một chút, tượng gỗ dường như trông rất sống động, linh động có thần.
Đồng thời nó tản mát ra một khí tức sinh mạng nồng đậm giống như một người sống thật sự.
Tương Quỳ căn chót lưỡi, sắc mặt thoáng đỏ ửng, một hớp máu tươi phun ra trên người tượng gỗ.
Khí tức của Tương Quỳ nhanh chóng rút đi, còn tượng gỗ thì lóe sáng, xuất hiện khí tức của Tương Quỳ.
Sau đó tượng gỗ hóa thành một đạo lưu quang xé rách bầu trời, biến mất khỏi chỗ này, còn bản thể của Tương Quỳ thì như một cỗ thi thể rơi xuống đất.
"Âm!"
Tia chớp màu vàng một lần nữa đổi hướng, đuổi theo tượng gỗ.
Cuối cùng, ở phía xa truyền đến một tiếng nổ thật to, bầu trời mây đen sau đó tản đi, mưa qua trời trong.
"Gia gial"
Tương T¡ Tiên lại không nhẫn nại được, vội vàng xông về phía Tương Quỳ.
Lữ Thiếu Khanh cũng thận trọng đến gần.
Tương Quỳ nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, thân thể vết thương chồng chất, không có chút hơi thở.
Ông ta không khác gì một ông lão đã qua đời.
"Gia gia, gia gia, người sao rồi?"
Tương Ti Tiên sốt ruột, trong lòng vô cùng kinh hoàng, nhào lên người Tương Quỳ gào thét.
Nhưng cho dù Tương T¡ Tiên gào như thế nào, Tương Quỳ cũng không hề có chút động tĩnh. Điều này càng khiến trong lòng Tương Ti Tiên hoảng loạn hơn, nghĩ đến sự kinh khủng của thần phạt kim sắc mà gia gia từng nói với nàng ta, trong lòng không kìm được sinh ra một cổ tuyệt vọng.
Gia gia của nàng ta thật sự cứ thế không còn nữa sao?
Dận Khuyết, Tả Điệp, Chu Quang Viễn ba người cũng vô cùng khẩn trương cùng kinh hoảng.
Nếu Tương Quỳ chết ở đây, đối với tổ chức Thí Thần mà nói tuyệt đối là một đả kích nặng nề.
Thậm chí nó còn có thể khiến tổ chức Thí Thần sụp đổ, bước lên con đường bị tiêu diệt cũng không phải không thể.
Ba người cũng vây một bên, căng thẳng kêu lên. Lữ Thiếu Khanh cũng không nhịn được lẩm bẩm: "Chẳng lẽ cứ thế mà không còn nữa à?"
"Vãi chóa, rốt cuộc bốc quẻ gì vậy?"
"Quá đáng sợ."
Cứ thế kéo thiên phạt cỡ này tới.
Lôi đình màu vàng uy lực lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh sờ cằm mình, âm thầm suy đoán cũng không biết có phải bốc vận làm giàu của mình không, hay là nhân duyên?
Ôi chao, lo lắng quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận