Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1602

Chương 1602Chương 1602
Mị Á chật vật nuốt một ngụm nước miếng, tâm trạng hết sức phức tạp.
Nàng hỏi lại lần nữa: "Nhị trưởng lão, thật vậy sao?"
Vẻ mặt của Mị Lâu thật ra cũng không dễ nhìn là bao, một trận pháp thiên tài trẻ tuổi như vậy, thực lực còn là cảnh giới Hoá Thần.
Yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt.
Cho dù là lão ta, cũng cảm thấy lạnh cả người.
Mị gia chọc phải một người như vậy, tương lai sẽ ra sao đây?
Trong nháy mắt, sát ý của Mị Lâu nhanh chóng bùng lên như ngọn lửa tại nơi này, giống như muốn hủy trời diệt đất. "Ta, không thể để hắn dễ dàng thoát khỏi nơi này."
Mi Đại mừng rỡ, tốt nhất là như vậy, ngươi ra tay giết chết hắn.
"Nhị trưởng lão, ngươi có kế hoạch gì?
Mị Lâu khẽ cười, nhìn về ngọn lửa không ngừng ập tới, ánh mắt không lộ chút cảm xúc nào. Trong nụ cười của lão †a tràn đầy sự tự tin: "Hắn cũng không tệ, nhưng ở trước mặt ta cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
"Hắn thay đổi như vậy, chẳng những không phá hỏng trận pháp của chúng ta, ngược lại khiến uy lực của Ngũ Hành Đại Trận tăng vọt, hắn đã là một việc tốt cho Mị gia chúng ta."
Lão ta tu luyện lâu như vậy, thật sự cho rằng trận pháp đại tông sư của lão ta chỉ là cái danh thôi sao? Mị Á nghe vậy, trong lòng càng như đưa đám.
Rốt cuộc là yêu nghiệt nào mới có thể làm đến bước này.
Nàng ta không nhịn được, hỏi một câu: "Nhị trưởng lão, ngươi có thể làm được sao?"
"Ờm." Mị Lâu bỗng nhiên cứng họng, sau đó lão ta đáp lại bằng giọng khó chịu: "Hừ, chút tài vặt."
"Ta đi tìm hắn rồi giết chết hắn."
Nghe kiểu gì cũng có ý như đang cấp bách giết người diệt khẩu.
"Nhị trưởng lão, chúng ta đi chung!" Mị Đại không muốn tiếp tục đợi ở đây, lửa nơi này quá kinh khủng, tiếp tục đứng đây rất dễ thành người khô.
Mị Lâu không từ chối, mà nói với hai người: "Cẩn thận, theo sát bước chân của ta, đại trận đã thay đổi khá nhiều, nếu như bước sai, ta cũng khó cứu các ngươi ra ngoài."
Dứt lời, lão ta bước ra một bước, vừa đi vừa cười khẽ, biểu cảm ung dung, giọng điệu tự tin: "Mặc dù đã bị thay đổi, nhưng kiểu gì cũng là đại trận của chúng †a, ở nơi này, ta nhắm mắt vẫn có thể đi được."
"Tiếp theo là đến khu thủy rồi."
Lão ta vừa nói xong, trước mặt bọn họ đột nhiên sáng bừng, nhưng rọi vào trong mắt họ là một vùng màu vàng.
"Phù phù."
Đập vào trong mắt toàn là cát vàng, xa xa cuồng phong gào thét, gió xoáy cưồn cuộn thổi tới, bão cát phủ kín ba người bọn họ.
"Phì, phì." Mị Lâu khó khăn đưa Mị Đại với Mị Á ra ngoài, không ngừng khạc nhổ, giống như trong miệng toàn là cát.
"Tại, tại sao chứ?"
"Nhị trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mị Đại có phần hoài nghi cuộc đời, hai mắt ông ta trợn tròn, nhìn lên bầu trời. Mị Đại như vừa bị lăng nhục, gương mặt không còn thiết sống, nằm thẳng trên đất.
Vừa rồi ở trong đại trận, cát vàng cuốn tới vùi lấp bọn họ.
Cát hoá thành từng con rồng cát, không ngừng phát động tấn công với ba người.
Khiến tu sĩ cảnh giới Hoá Thần như ông ta cũng mệt mỏi hết sức.
Nếu không nhờ Mị Lâu tìm được đường ra, bọn họ đã bị cát nuốt trọn từ lâu rồi.
Thực lực của Mị Á càng yếu hơn, nàng ta đã bị thương, không có Mị Lâu bảo vệ, nàng ta sẽ chết ở bên trong.
"Phụt!"
Mị Á lại nôn ra một ngụm máu, khí tức toàn thân lộ vẻ uể oải yếu ớt.
Hai mắt mất đi ánh sáng, giống như vừa bị người ta hung hăng đánh cho một trận, không còn thiết sống nữa.
So với cơ thể bị thương, đả kích trong tâm hồn mới là nguyên nhân thật sự khiến nàng ta không còn thiết sống.
Từ trước đến nay, nàng ta cực kỳ tự tin với trận pháp của mình.
Trên con đường tu luyện trận pháp, nàng ta là thiên tài, là thiên tài còn mạnh hơn cả Mị Kiền. Trong lứa cùng thế hệ, không có ai mạnh hơn trận pháp của nàng ta.
Kết quả thì sao, bây giờ lòi ra một tên Lữ Thiếu Khanh.
Tuổi còn trẻ đã là Hoá Thần thì thôi đi, lại còn có khả năng là trận pháp đại tông sư.
Trên đời này còn có thiên lý nữa không vậy?
Thiên tài yêu nghiệt như vậy, tại sao lại xuất hiện chứ?
Nàng ta chủ động đề nghị lợi dụng trận pháp đối phó Lữ Thiếu Khanh.
Tưởng rằng có thể giúp gia chủ tiêu diệt tên đại hoạ ngầm Lữ Thiếu Khanh này, để nàng ta trở thành người nổi bật nhất trong gia tộc.
Dùng thi thể của Lữ Thiếu Khanh tạo dựng thành tựu cho nàng ta, giúp nàng ta có được càng nhiều tài nguyên từ gia tộc, bước lên tương lai huy hoàng hơn.
Nhưng mà, nàng ta vất vả nửa ngày trời, tưởng bản thân có thể đối phó được với Hoá Thần, ai ngờ người ta còn chẳng thèm chơi cùng.
Ung dung dễ dàng sửa lại trận pháp, sau đó biến mất tăm mất tích.
Điều này khiến trong lòng Mị Á chịu đả kích sâu sắc.
"Hộc, hộc."
Mị Lâu cũng đang há miệng thở dốc, trong tình huống mắc kẹt giữa trận pháp cực kỳ nguy hiểm, lão ta dồn hết sức lực tìm lối thoát, toàn thân vô cùng mệt mỏi.
Còn mệt mỏi hơn lúc đại chiến một trận. Trong lòng Mị Lâu hết sức kinh hãi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lão ta không thể không thầm thừa nhận rằng, trình độ tạo pháp của Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn lão ta, cao hơn lão rất nhiều.
Chỉ hơi lơ là bước nhâm vào khu vực hành thổ, cả ba người suýt nữa bị cát vàng khắp trời nuốt trọn.
Sau khi tìm được đường ra, Mị Lâu vội vàng dẫn theo Mị Đại, Mị Á ra ngoài, giờ lão ta không dám tiến vào những khu vực khác.
Nếu không cực kỳ chắc chắn, lão ta không dám xông vào.
Vừa rồi, sự kinh khủng ở bên trong đã nói cho lão ta biết, lão ta dám tự tiện xông vào, cứ chờ bị giết đi.
Chỉ đành chờ đến lúc có thời gian, từ từ tìm hiểu rõ ràng đại trận một lần nữa, mới có thể năm lại đại trận trong tay.
Một tên nít ranh còn chưa thấy mặt đã khiến lão ta chật vật thế này, trêu đùa lão trong lòng bàn tay.
Không thể nhịn được.
Sát ý trong lòng Mị Lâu một lần nữa †ăng vọt, sắp bùng nổ tới nơi.
Kẻ như vậy, chắc chắn phải giết.
"Ta muốn giết chết hắn!" Mị Lâu gầm lên, tuyên bố quyết tâm của mình: "Không giết hắn, ta thê không làm người."
"Hắn, hắn đang ở đâu?" Một câu hỏi của Mị Đại nháy mắt khiến bầu không khí im lặng.
Giống như có cơn gió lạnh thổi qua.
Phải, hắn đang ở đâu rồi?
Ba người kịp phản ứng lại, đều cảm thấy luống cuống. Mọi chuyện, dường như, nghiêm trọng hơn rồi.
Nơi đây là khu vực nòng cốt của Mị gia, xảy ra chuyện thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Lữ Thiếu Khanh có thực lực cảnh giới Hoá Thần, là một quả bom nguyên tử di động.
Nhỡ đâu phát nổ ở trong này, Mị gia phải chôn theo hắn.
"Hắn, hắn có thể đi đâu được?" Mị Đại hoảng sợ đến mức tay run lẩy bẩy như mắc Parkinson.
Ông ta nửa là tức giận, nửa là sợ hãi.
Xảy ra chuyện, gia chủ là ông ta sẽ đứng mũi chịu sào. Chương 1603
Ánh mắt Mị Lâu như điện, trình độ trận pháp của lão ta mạnh hơn Mị Á, kinh nghiệm cũng phong phú.
Lão ta không dám bước vào đại trận, nhưng vẫn có thể tìm được một vài manh mối.
Rất nhanh, Mi Lâu thuận theo phương hướng Lữ Thiếu Khanh vừa biến mất, đi tới một nơi khác.
Mà sau khi tới đây, da đầu Mị Lâu cảm thấy tê rần.
Trước mắt chỉ cách một bước chính là khu vực trận pháp cấp sáu.
Mị Đại nhìn trước mặt, không nhịn được kêu lên: "Không lẽ hắn xông vào trận pháp cấp sáu rồi?"
Sắc mặt Mị Lâu thay đổi. Trận pháp cấp năm bị hắn sửa rồi, trận pháp cấp sáu thì sao?
Ngũ Hành Đại Trận cấp năm bị sửa đến mức hiện giờ tạm thời mất đi tác dụng, trận pháp cấp sáu thì sao?
Bị hắn thay đổi, hay bị hắn phá hoại rồi?
Mị Lâu chỉ muốn xông vào ngay để nhìn kết quả, nhưng cuối cùng ông ta không dám.
Trận pháp cấp năm suýt nữa đã khiến ông ta thất bại do tính toán sai, đổi sang trận pháp cấp sáu, bị nhốt ở bên trong, có chết cũng không biết mình chết thế nào.
"Chết tiệt!"
Mịi Lâu cảm thấy bất lực, hận đến mức nghiến răng không ngừng, râu tóc lão ta dựng đứng, giống như một lão già vô năng tức giận, nhưng không còn cách nào khác.
Mị Á bên cạnh không dám thở mạnh, là nàng ta đề nghị lợi dụng trận pháp đối phó với Lữ Thiếu Khanh.
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại là một cao thủ trận pháp, hành động này không khác nào mang đá đập vào chân mình, đau chết đi được.
Nếu như quả bom nguyên tử Lữ Thiếu Khanh làm nổ tung Mị gia, nàng ta cũng không thoát nổi, nhất định phải gánh trách nhiệm.
Mị Á thử thăm dò: "Trận pháp cấp sáu, có khi, hắn không dám mạo hiểm đâu."
Trận pháp cấp sáu, một khi phát nổ, Hoá Thần cũng không trụ nổi bao lâu, trực tiếp tan thành mây khói.
Nhưng mà so với chuyện này, Mị Lâu càng lo lắng hơn chính là: "Liệu hắn có phát hiện ra Ngự Ma Phá Thánh Trận không?"
"Nếu như hắn phá hỏng Ngự Ma Phá Thánh Trận, tất cả chúng ta có chết trăm lần cũng không hết."
Sắc mặt của Mị Đại với Mị Á lại thay đổi.
Đại trận cấp bảy, là tuyệt chiêu cuối cùng của Mị gia.
Nếu như bị phá hỏng, thực lực của Mịi gia chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Nhưng mà rất nhanh Mị Lâu đã lên tiếng, giống như an ủi chính mình, lại như an ủi Mị Đại và Mị Á: "Nhưng có lão tổ của chúng ta trấn giữ, không sợ hắn phá hỏng."
"Bây giờ, nhất định phải tìm ra rốt cuộc hắn đang ở đâu."
Trong lòng Mị Đại phiền muốn chết, giọng căm giận: "Trốn chui trốn lủi như con chuột vậy, phiền chết đi được."
Ông ta vừa dứt lời, xa xa đột nhiên rung lên chấn động.
Sắc mặt Mi Đại bất ngờ thay đổi: "Kiền Nhi!"
Ở nơi xa, chính là chỗ Mị Kiền bế quan.
"Chết tiệt, hắn tìm thấy Kiền Nhi rồi!" Mị Đại suýt nữa tiểu ra quần, không nhiều lời, lập tức chạy thẳng đến vị trí của Mị Kiền.
Lúc nhóm Mị Đại chạy đến nơi, vừa khéo nghe được Lữ Thiếu Khanh nói với Mị Kiền: "Cha ngươi không thương ngươi nữa đâu."
"Nói không chừng, lúc này cha ngươi đang chuẩn bị luyện tài khoản thứ hai rồi đấy." Đù mát
Sát ý của Mị Đại trong nháy mắt phủ kín cả bầu trời, uy hiếp mạnh mẽ khiến trời cao phát ra tiếng âm ầm.
Giống như bão táp ập đến, sấm chớp rền vang.
Trong lòng Mị Đại hối hận.
Nếu biết trình độ tạo pháp của Lữ Thiếu Khanh kinh người như vậy ngay từ đầu, có đánh chết ông ta cũng không dùng phương pháp của Mị Á.
Đại trận không giam nổi Lữ Thiếu Khanh, ngược lại khiến Lữ Thiếu Khanh dễ dàng cắt đuôi bọn họ, đi tới chỗ này, †ìm được Mị Kiền.
Mẹ đứa nhỏ à, ta cũng không biết tên khốn này tới đây từ lúc nào, rót bao nhiêu năng lượng tiêu cực vào con trai chúng ta rồi. Nhưng, ngươi yên tâm đi, giờ ta sẽ giết hắn ngay đây.
Sát ý của Mị Đại còn cao hơn trời, hận không thể dùng một tay đập Lữ Thiếu Khanh thành mảnh vụn, sau đấy gom đống mảnh vụn mang đi cho chó ăn, nuôi chó rồi sau này giết nó làm thịt luôn.
Đối diện với sát ý ngút trời của Mị Đại, Lữ Thiếu Khanh vẫn ung dung hét lớn một tiếng: "Làm gì đấy? Muốn đánh nhau trước mặt trẻ con hả?"
"Ban nãy lúc ngươi đưa ta vào đây không có thái độ như thế này nhé."
"Ngươi nói sẽ đảm bảo an toàn cho ta, để ta dạy bảo con trai ngươi đàng hoàng."
Mi Đại sắp phát điên, ông ta chỉ muốn moi tim mình ra chứng minh, ông †a gầm lên: "Ta không nói thế" "Ồ, phải, phải, không có, ngươi không nói gì hết."
Đột nhiên Mị Đại hiểu thế nào là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Ta phải giết ngươi!"
Mị Đại không chịu nổi nữa, có điều Lữ Thiếu Khanh lại nói thêm một câu: "Bây giờ muốn đánh chứ gì? Ngươi không sợ con trai bảo bối của mình gặp chuyện gì hả, hắn ta đã Hoá Thần chưa?"
Một câu nói như chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, tuy sát ý của Mị Đại ngút trời, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Không sai, con trai của ông ta vẫn chỉ là một Nguyên Anh bình thường, bọn họ là cấp bậc Hoá Thần đánh nhau ở đây, nhỡ đâu Lữ Thiếu Khanh bất thình lình cho con trai ông ta một phát, ông ta có khóc cũng không kịp. Hận ý trong lòng khiến gương mặt của Mị Đại méo mó, ông ta hung dữ võ mạnh một chưởng về phía xa.
Một tiếng ầm vang rền, đất rung núi chuyển, đá vỡ mịt mù.
Mà vào lúc này, Lữ Thiếu Khanh vẫn tiếp tục nói với Mị Kiền: "Ngươi nhìn đi, quả nhiên cha ngươi không thương ngươi."
"Ông ta không chọn ra tay với ta để trút giận giúp ngươi."
Mi Đại lại sắp phát điên, tên khốn này, mẹ nó chứ ta rất yêu con trai ta được chưa?
Mi Đại đè nén lửa giận, nói với Mị Kiền: "Kiền Nhi, đừng tin hắn nói bậy nói bạ."
Tên khốn đáng chết, rốt cuộc muốn làm gì? Mị Đại đã cảm nhận được khí tức suy yếu trên người Mị Kiền ngày càng tăng lên.
Mấy ngày bế quan chẳng những không khá lên, ngược lại còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Không cần hỏi, chắc chắn có liên quan đến Lữ Thiếu Khanh.
Mị Kiền nhìn thấy cha mình xuất hiện, sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái.
Dựa vào sự thông minh tài trí của hắn ta, trên thực tế hắn ta biết lời Lữ Thiếu Khanh nói không phải sự thật.
Nhưng mà, tâm trạng của hắn ta đã Suy SỤP rồi.
Hắn ta cảm thấy trong lòng mình bực bội, chán nản, oán hận, hối tiếc, lo âu, tràn ngập vô số các loại cảm xúc. Giản Nam đột phá rồi, người thứ nhất ở Trung Châu không phải hắn ta.
Hai vị Hoá Thần trẻ tuổi là Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn ở đây, khiến hắn ta biết có những thiên tài còn lợi hại hơn mình rất nhiều.
Hắn ta cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của người khác. Chương 1604
Từ trước đến giờ, hắn ta luôn cho rằng mình là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, kết quả sự thật không phải như vậy, sự đả kích đó người thường không thể nào hiểu được.
Bây giờ Mị Kiền không biết bản thân phải làm gì mới đúng, trong lòng tràn đầy hoang mang.
Cho dù đối diện với cha mình, biểu hiện của hắn ta vẫn rất lạnh lùng: "Đừng tới làm phiền con."
Sau khi nói xong thì quay người đi vào sơn động, sầm một tiếng, cửa động nặng nề đóng lại.
Tiếng đóng cửa chấn động màng nhĩ khiến Mị Đại giật mạnh mấy cái trong lòng. Ông ta căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, hận không thể nuốt sống hắn: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì với con trai ta?
Lữ Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ rất tội nghiệp: "Làm gì? Ta chỉ nói chuyện với hắn ta thôi, giống như bạn cũ tâm sự ấy mà, ta chẳng làm gì hết."
"Ta bảo rồi, ta với hắn ta là bạn."
"Không làm gì hết?" Mị Đại gầm lên, hận đến phát điên, để cho tên khốn này đi vào đây là quyết định sai lầm nhất trong đời ông ta: "Ta phải giết ngươi."
"Giết ta?" Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lạnh đi, chỉ trong một khoảnh khắc, bất kể là Mị Đại, hay là Mị Á, Mị Lâu đều cảm thấy nhiệt độ trong không khí giảm xuống, giống như một cơn gió rét thổi qua.
"Lợi dụng đại trận để giết ta?" Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn vào Mị Á, con ngươi Mị Á co lại, cảm giác bản thân như bị Ma Vương địa ngục nhìn chằm chằm.
Trong lòng nàng ta bắt đầu nảy sinh sự sợ hãi, nỗi sợ như thuốc độc không thể ức chế nhanh chóng lan tràn toàn cơ thể nàng ta, xâm nhập vào màu thịt, ăn mòn đến linh hồn.
Cơ thể Mị Á bắt đầu khẽ run, cuối cùng run lên với biên độ ngày càng lớn.
"Lạch cạch" thậm chí, răng nàng ta bắt đầu va vào nhau.
Hắn, hắn có lẽ thật sự sẽ giết, giết mình.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, khiến nỗi sợ của Mị Á tăng lên, một luồng khí lạnh xông thẳng vào đầu.
"Ngươi, ngươi."
Thời khắc quan trọng, may có Mị Lâu phát hiện ra bất thường, lão ta hừ lạnh, bước một bước chắn ở trước mặt Mị Á, chặn giúp Mị Á áp lực của Lữ Thiếu Khanh.
"Hộc, hộc."
Cảm giác sợ hãi lập tức biến mất, Mị Á mở miệng thở dốc, nàng ta suýt nữa tưởng rằng bạn thân sắp bị đánh chết.
Áp lực của một vị Hoá Thần, vượt xa những gì một Nguyên Anh như nàng ta có thể chịu đựng.
"Nhóc con, ngươi quá đáng rồi đấy!" Sát ý trong lòng Mị Lâu sắp không kìm nổi nữa: "Chúng ta coi ngươi như khách, không ngờ ngươi lại báo đáp Mị gia chúng ta như vậy."
"Xem ra ngươi cố ý tìm cái chết!"
Lữ Thiếu Khanh không đáp lại, mà khép hai ngón tay chỉ về phía Mị Lâu. Dưới cái nhìn của Mị Đại, Mị Á, đây chỉ là một động tác bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng với Mị Lâu lại là một kiếm động trời.
Một thanh trường kiếm dài vô tận từ không gian xa xôi đâm về phía lão ta, thân kiếm to lớn chiếm toàn bộ tâm mắt lão, kiếm ý đáng sợ khiến linh hồn lão ta run rẩy.
"Ạ"
Mị Lâu hét lớn một tiếng, trên người bùng nộ khí tức kinh người.
Bất ngờ là Hoá Thần hậu kỳ, cảnh giới tâng bảy.
Khí tức mạnh mẽ bùng nổ, uy lực đáng sợ từ phía lão bắt đầu lan truyền, Mị Á bất ngờ không kịp đề phòng, nàng †a như con diều giấy bị hất bay. "Nhị, nhị trưởng lão!"
Giọng nói của Mị Đại với Mị Á vang lên.
Lữ Thiếu Khanh cũng đồng thời lên tiếng: "Sao đấy? Muốn phá nhà hay gì?"
Lúc này Mị Lâu mới hoàn hồn, chớp mắt một cái, tất cả những thứ trước mắt một lần nữa xuất hiện.
Trường kiếm kinh thiên, kiếm ý kinh khủng gì đấy dường như đều là ảo giác.
Nhưng Mị Lâu biết, đây không phải ảo giác.
Lão ta nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và kiêng dè.
Suýt nữa đã khiến Hoá Thần hậu kỳ như lão ta trúng chiêu.
Nếu như không phải ban nãy bùng nổ, hoặc nói cách khác lão ta không đỡ lại được cái chỉ tay ban nãy, chưa biết chừng hôm nay lão ta sẽ phải ngã gục ở đây.
Mới còn trẻ nhưng đã có thực lực đáng sợ như vậy, đến lúc trưởng thành còn tới mức nào nữa?
"Nhóc con, ngươi muốn làm gì?" Mị Lâu đã không còn dám coi thường Lữ Thiếu Khanh, lão ta không phát hiện ra rằng, sát ý của lão ta đã âm thầm biến mất không ít.
"Ta nói rồi mà, ta tới đây chỉ là để chia sẻ niềm vui của mình với bạn tốt."
Bạn tốt?
Ánh mắt của Mị Lâu không kìm được nhìn về phía cửa hang nơi Mị Kiền đang ở.
Hai người là bạn tốt?
Mi Đại không nhịn được mà gâm lên: "Ai là bạn tốt với ngươi?" "Ngươi bớt ở đây lôi kéo quan hệ."
Trong lòng Mị Đại hối hận, hối hận vô cùng.
Sớm biết vậy đã không dẫn Lữ Thiếu Khanh vào.
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, hắn đã hoàn thành xong mục đích tới đây rồi, hắn nói: "Ta cũng nên về thôi, nào, Mị gia chủ, tiễn ta đi chứ."
"Tiễn ngươi? Nằm mơi" Mị Đại suýt nữa cắn vào lưỡi, đồ không biết xấu hổ, †a tiễn ngươi xuống dưới kia thì có.
"Ngươi định cứ thế ra về hả?" Giọng điệu của Mị Lâu lạnh lùng, ánh mắt loé lên như đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
"Không thì sao? Muốn so tài một trận à?" Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, chỉ sơn động của Mị Kiền, mỉm cười: "Nếu đánh nhau thật, ta sẽ ra tay với nơi đó trước tiên."
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Mị Đại lại suýt phát điên.
"Tiểu nhân hèn hạ! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Trong lòng Mị Lâu cũng mắng chửi Lữ Thiếu Khanh hèn hạ vô liêm sỉ.
Lão ta cắn răng, hỏi lần nữa: "Ngươi, đã làm gì với đại trận của Mị gia chúng †a rồi?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ ông ta: "Đừng có ăn nói lung tung, ta là người bình thường không phải biến thái, ta có thể làm gì đại trận của Mị gia các người được chứ?"
"Ta có thèm khát đến mấy cũng sẽ không làm ra hành động biến thái như vậy."
Mị Lâu hộc máu, mẹ nó ai hỏi ngươi cái này.
Não ngươi có vấn đề hay gì?
Lại còn nói mình là người bình thường? Ngươi biến thái thì có, nếu không sao có thể yêu nghiệt như vậy?
Lão ta không kìm được lửa giận, hét lớn: "Có phải ngươi đụng tay đụng chân gì với trận pháp Mị gia đúng không?"
"Ta không hiểu trận pháp, đụng tay đụng chân kiểu gì?" Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc hẳn lên, chỉ Mị Lâu rồi nói: "Vu oan giá hoạ, muốn đánh nhau cứ nói thẳng."
"Cái công trình của nhà mình nát bươm mà còn muốn đổ cho ta?"
Mị Lâu cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt. Nhưng Lữ Thiếu Khanh quyết không thừa nhận, lão ta cũng hết cách.
Lão ta cũng không thể dựa vào lối suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh rồi bắt hắn thừa nhận.
Lại nói, thừa nhận rồi lão ta định thế nào?
Cuối cùng, chỉ đành cắn răng: "Được, chuyện hôm nay, Mị gia nhớ kỹ." Chương 1605
Thực lực Lữ Thiếu Khanh thể hiện khiến lão ta kiêng dè, lão ta biết hôm nay khó có thể giết được Lữ Thiếu Khanh, lão ta chọn nhượng bộ.
Người của gia tộc lớn, hiểu rõ nhất chính là cân nhắc lợi và hại.
"Uy hiếp ta?” Lúc này Lữ Thiếu Khanh tung một chưởng về cửa hang về phía xa.
"Âm ầm!"
Cánh cửa lớn trực tiếp bị đánh cho vỡ vụn, Mị Kiền từ cửa hang xông ra: "Kẻ nào?"
Trên gương mặt của Mị Kiền còn mang theo biểu cảm ngơ ngác, xảy ra chuyện gì rồi?
Đã đánh nhau rồi hả? Mẹ nó chứ, có thể chú ý chút được không, đánh gì mà đánh nát luôn cửa của ta vậy.
Để ý thấy ánh mắt của con trai, Mị Đại lại muốn phát điên.
Mị Đại gầm lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Mị gia các ngươi uy hiếp ta, lại không cho ta uy hiếp Mị gia các ngươi hả?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ Mị Kiền, nhắc nhở Mi Đại: "Hắn ta mới chỉ là một Nguyên Anh, đúng không?"
"Ngươi."
Uy hiếp trắng trợn, khiến Mị Lâu với Mị Đại sắp cắn nát cả hàm răng.
Câu uy hiếp của Lữ Thiếu Khanh còn có sức uy hiếp hơn của Mị Lâu.
"Cho nên, đừng có doạ ta, ta không chịu nổi bị doạ đâu." Lời này khiến Mị Đại, Mị Lâu im lặng.
Mị Kiền ngây ngốc nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng lại lần nữa bị đả kích.
Trẻ tuổi như vậy lại dám ở trong Mị gia uy hiếp cha với trưởng lão của hẳn ta.
Chính mình, thật sự không thể sánh bằng hắn sao?
Qua một hồi lâu, Mị Đại đứng ra, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi làm ầm làm ï đủ chưa?"
Cút ngay cho ta, đừng có ở đây làm con trai ta khó chịu.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt, nói với Mị Đại:" Ngươi nói xem, chúng ta có thể làm bạn được chưa?"
"Trở thành bạn bè, ta không cần phải lo lắng đề phòng, không cần sợ sệt bị người đuổi giết nữa." Làm bạn cái khỉ khô, ai muốn làm bạn với ngươi.
Nếu như có thể, bây giờ ta chỉ muốn giết chết ngươi.
Nhưng mà nhìn đứa con trai đứng thất thần trước cửa động, Mị Đại không thể không lựa chọn cúi đầu.
Ông ta nhìn Mị Lâu một cái, lão ta cũng chọn nhượng bộ, Mị Đại bèn nói: "Chỉ cần ngươi không đụng vào Mị gia, Mị gia chúng ta sẽ không so đo với ngươi nữa."
Hối hận quá, sớm biết như vậy đã không chỉ phái mỗi Mị Bắc Lạc đi giết hắn.
Mị Á ngạc nhiên, nàng cũng nghe ra giọng điệu nhượng bộ.
Mi gia, từ lúc nào phải nhượng bộ như vậy? Phải chịu khuất phục trước hắn sao?
"Tốt lắm." Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, một lần nữa nói yêu cầu: "Đưa ta ra ngoài."
Mị Đại lạnh mặt, không từ chối, bây giờ ông ta chỉ muốn Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Mị gia ngay lập tức.
Sau khi rời đi, Mị Kiền nhìn bóng lưng cha mình biến mất, trong lòng hắn †a bùng lên ngọn lửa giận.
Dưới cái nhìn của hắn, hành vi của cha hắn không khác nào cúi đầu nhận thua.
Phế vật!
Mị Kiền không nhịn được phải gầm lên trong lòng, tiếp đấy lại nhìn lướt qua Mị Lâu với Mị Á, rồi hắn ta lạnh lùng quay về nơi mình bế quan. Mị Á thì ngẩn ra nhìn, nàng ta bày tỏ không hiểu gì cả.
"Nhị trưởng lão, cứ thế thả hắn rời đi sao?"
Trong lòng Mị Á rất không phục, dưới cái nhìn của nàng ta, Lữ Thiếu Khanh ác độc vô cùng, tới khiêu khích Mị gia đã đành, lại còn doạ nàng ta suýt thì són ra quần.
Kẻ như vậy, không thẳng tay đánh chết chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết hả?
Mị Lâu với Mị Đại không đánh được thì gọi đại trưởng lão, Hoá Thần hậu kỳ, cảnh giới tầng chín, còn không đánh được sao?
Mị Lâu lại thở dài, trong giọng điệu tràn đầy sự bất đắc dĩ và bực bội: "Hắn rất mạnh."
Lão ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải một thiếu niên kinh khủng cỡ này.
Một cái chỉ tay trong không trung khiến lão ta cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong.
Lữ Thiếu Khanh đang cảnh cáo lão †a, cũng để lão ta biết Lữ Thiếu Khanh không dễ chọc.
Thật sự đánh nhau, lão ta không tự tin rằng mình đánh thắng Lữ Thiếu Khanh.
"Hơn nữa, nơi này là Mị gia."
Một câu nói, Mị Á ban đầu ngẩn người, sau đó hiểu ra.
Nơi này là chỗ ở của Mị gia, khu vực trọng yếu, bùng nổ đại chiến Hoá Thần ở đây, có giết được Lữ Thiếu Khanh hay không thì không chắc chắn, nhưng Mị gia đảm bảo sẽ bị đánh sập, tới lúc đó người nhà Mị gia sẽ tử thương vô số. "Cho dù là như vậy thì để hắn tự đi là được rồi, tại sao còn bắt gia chủ tiễn chứ?"
Làm cho gia chủ như Mị Đại chẳng còn chút mặt mũi nào.
Đường đường là gia chủ Mị gia, lại trông như hạ nhân đi tiễn khách.
Mị Lâu nhìn Mị Á, lại nhìn về cửa hang nơi Mị Kiền đang ở, tiếp tục thở dài: "Hắn là Hoá Thần."
Hắn là Hoá Thần!
Câu nói này bật ra từ miệng Mị Lâu, tràn đầy bất lực và chua xót.
Mị Á hơi ngẩn người, một lần nữa hiểu ra.
Mị Đại tiễn hắn, vừa là giám sát Lữ Thiếu Khanh, cũng là câu xin Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Lữ Thiếu Khanh ở đây chính là một mối uy hiếp cực lớn đối với nàng ta và Mị Kiền.
Bọn họ mà xảy ra chuyện thì hai người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Mị gia cũng coi như bỏ.
Tới lúc đó, Mị Đại thật sự phải "luyện tài khoản khác" thôi.
"Nhị trưởng lão, cứ tha cho hắn như vậy sao?"
Mị Á vẫn không cam lòng: "Hắn có địch ý với Mị gia."
Từ lúc nào Hoá Thần lại trở nên lợi hại như vậy? Khiến Mị gia cũng phải cúi đầu.
Kẻ có địch ý chính là kẻ địch, mà kẻ địch thì nên dùng hết toàn bộ thủ đoạn để tiêu diệt.
Mị Lâu lạnh lùng đáp: "Đợi cơ hội đi, không chắc chắn mười phần thì không thể ra tay với hắn."
"Nếu không làm vậy, lẽ nào định ở đây đánh một trận sống mái đến cùng với hắn?"
Nói dứt lời, lão ta chỉ nơi mà Mị Kiền đang bế quan rồi bảo: "Ngươi có nhìn thấy gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận