Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2083

Chương 2083Chương 2083
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Cuối cùng cũng trở về rồi.” Sau khi Thiầu Thừa nhìn thấy mấy người Lữ Thiếu Khanh trở về liền thở phào một hơn. Thời gian hơn hai tháng khiến ông lo lắng không thôi.
Lúc này ông mắng Lữ Thiếu Khanh vừa trở về: “Khốn kiếp, đi làm gì rồi?”
Tốt xấu gì cũng phải mang theo sư phụ ta chứ, sao cứ như ghét bỏ ta thế, tức chết ta rồi.
“Không có việc gì, đi dạo một chút thôi.” Lữ Thiếu Khanh tùy tiện cười ha ha, nói: “Sư phụ, chúng ta cần phải trở về.”
Tiểu Hồng, đại Bạch cùng tiểu Bạch nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc không muốn.
Đến lúc phải tạm biệt rồi sao. “Lão đại!”
Tiểu Hồng con mắt ướt át, mang theo tia không nỡ nồng đậm.
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu hắn ta một cái: “Buồn cái gì?”
“Làm cho tốt đi, đến khi làm Vương của yêu tộc thì cuôm hết linh thạch của bọn hắn cho ta nhé.” Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, bân cạnh truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi. Mấy người Bạch Thước đi tới nghe thấy lời này của hắn, Hung Trừ tức đến mức nghiến răng: “Khốn kiếp!”
Lữ Thiếu Khanh ngược lại đến hỏi Thiều Thừa: “Sư phụ, tiền bối bọn hắn mấy ngày này không bắt nạt người đấy chứ?”
Bạch Thước liếc mắt, tên ấu trĩ.
Nàng ta hỏi: “Trong khoảng thời gian này ngươi đi làm cái gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Lữ Thiếu Khanh mở to hai mắt nói lời bia đặt: “Đi giải sầu một chút, hóng gió không được sao?” “Không thể nào!” Hung Trừ là người đầu tiên không tin: “Chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì xấu.”
Những người khác cũng âm thầm gật đầu.
Bọn hắn cũng không tin tưởng Lữ Thiếu Khanh rời đi lâu như vậy không thể không làm gì.
Dù sao khoảng cách giữa Kỳ thành hay Phượng thành với nơi này đầu quá xa, tin tức còn lâu mới truyền tới cho nên đám người tin chắc Lữ Thiếu Khanh đã đi làm chuyện xấu, nhưng tuyệt đối không đoán ra được hắn đã làm gì.
“Gấu chó mắt nhìn người kém quá.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Hung Trừ: “Gấu già ông có thể nào nghĩ tốt về ta một chút không?”
“Ta tốt xấu cũng coi là ân nhân cứu mạng của yêu tộc các ngươi, ngươi đối xử với ân nhần như vậy à?”
Mấy lời của Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra, trong lòng Hung Trừ thầm cắn răng. Nhưng, Lữ Thiếu Khanh có ơn với yêu tộc, đây là sự thật không thể chối cãi.
Trong lúc nhất thời Hung Trừ cũng không tiện phản bác, quay đầu đi.
Bạch Thước không để tâm, Lữ Thiếu Khanh dù sao cũng quá đáng ghét, bị người ta mắng cũng đáng.
“Tiếp theo, ngươi muốn làm gì?“ Nếu Lữ Thiếu Khanh đã không muốn nói, Bạch Thước cũng không tiếp tục hỏi mà chỉ hỏi dự định tiếp theo của Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh có thể đánh bại Xương Thần, cứu được yêu tộc, cho dù là Bạch Thước cũng không thể không để tâm cách nhìn của hắn.
“Về nhà.” Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Yêu tộc các người làm ta đau lòng quá.” “Không trở về nhà, chẳng lẽ còn lưu lại đây đây để bị các ngươi trợn mắt?”
Mấy lời này vừa nói ra ngược lại làm cho mấy người Bạch Thước, Hung Trừ trong lòng sinh ra mấy phần áy náy.
Dù sao đầy cũng là ân nhân cứu mạng của mình. “Công tử, chúng ta không phải có ý này.” Bạch Thước trong lòng áy náy, Trấn Yêu Tháp dường như cũng hơi đỏ bừng.
“Được rồi, các người cách ta xa một chút.” Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, mang theo tiểu Hồng bọn hắn đi ra xa.
Lữ Thiếu Khanh đưa cho xa một chút.” Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, mang theo mỗi người một viên ngọc bội: “Phía trên có một đạo thần niệm của ta, vào thời khắc mấu chốt có thể giúp các ngươi một tay.” Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc căn dặn ba con thú: “Tuy khoảng cách quá xa, tín hiệu không tốt, chưa chắc ta có thể cảm ứng được. Cho dù có cảm ứng được thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian, các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Kế Ngôn thì giao cho ba con thú mỗi con một thanh kiếm gõ, phía trên có một cỗ kiếm ý của hắn, đối mặt với Luyện Hư kỳ cũng có sức đánh một trận.
Đồ hai người cho không nhiều nhưng đầy đủ.
Dù một Luyện Hư kỳ tới cũng không làm gì được ba con thú.
“Lão đại!”
Tiểu Hồng con mắt đỏ ngầu, đại Bạch càng nước mắt rưng rưng ôm Tiêu Y, lưu luyến không rời, tiểu Bạch mặc dù không mở miệng, nhưng đôi mắt cũng phiếm hồng, tràn ngập nước mắt.
Sau khi dặn dò một phen, Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu tiểu Hồng: “Được rồi, chúng ta cũng nân rời đi rồi.”
“Đến lúc đó không muốn ở lại đâu nữa bảo lão điểu gửi tin tức, ta sẽ đến đón các ngươi trở về.” “Đúng rồi, đến lúc đó ngươi cùng tiên bối nói một câu, không cần cám ơn.”
Tiểu Hồng: ???
Sau khi dặn dò một phen, Lữ Thiếu Khanh mở cửa, phất phất tay với Bạch Thước ở xa xa, mỉm cười, nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, chúng ta về nhà thôi.”
“Bọn hắn cứ như vậy rời đi rồi?
Nhìn Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, sau đó mang người bước vào truyền tống môn, trên mặt Hung Trừ mang theo ngạc nhiên.
Mấy tên đó không nói thêm gì đã đi vậy sao?
Thật dứt khoát.
Những người khác cũng lnhư thế.
Đi quá nhanh, ngay cả câu tạm biệt cũng chẳng nói. “Bọn hắn đi được nhanh như vậy, không phải là đã làm gì chuyện xấu đấy chứ?” Doanh An có vài phần tức giận: “Thật sự là tên đáng ghét.”
“Nói câu tạm biệt, có thể chết sao?” Ma Lãnh Du gật đầu biểu thị đồng ý: “Hắn nói muốn đi Kỳ thành và Phượng thành làm chút chuyện, sẽ không phải đã đi làm gì rồi chứ?”
Liễu Xích nhíu mày, mang theo lo lắng thật sâu: “Rất có thể, có Xuyên Giới bàn, hắn lui tới rất dễ dàng.”
Nhắc tới Xuyên Giới bàn, Liễu Xích liền đau lòng.
Đây chính là pháp khí bảo bối của mình, có thể xuyên tối xuyên lui giữa Yêu giới và nhân giới.
Thế mà lại bị Lữ Thiếu Khanh cướp mất, đau lòng quá. Vương Sĩ nói: “Mọi không có chú ý thấy bên cạnh hắn có thêm một người già sao?” Liễu Xích lại nói: “Ta luôn cảm giác hắn có chút quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua hắn ở nơi nào.”
“Kỳ quái.”
Liễu Xích mày nhíu lại rất sâu: “Ta luôn cảm thấy có một cỗ dự cảm không tốt.”
Lời này vừa nói ra, dẫn tới gật đầu đồng ý của mấy người bên cạnh.
“Không sai, ta cũng có loại cảm giác này.”
“Đúng vậy a, tiểu tử kia khẳng định làm chuyện xấu.” “Cũng không biết hắn đã làm gì sau lưng chúng ta.”
“Đáng ghét, chúng ta không nên đáp ứng hắn, ít nhất cũng phải phái một người đi theo hắn mới được.”
Trong lòng mọi người hoang mang rối loạn, luôn cảm giác có đại sự sắp phát sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận