Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2016

Chương 2016Chương 2016
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Song song với sự kinh dị, các thú còn cảm thấy vui mừng, tiểu tử này nói được làm được, quả nhiên là đã ra tay với Xương Thần.
Nhưng giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên ai cũng nghe được: “Mẹ nó chứ, đánh không lại, mau trốn thôi.”
Đám người quay đầu nhìn lại, thấy Lữ Thiếu Khanh như một con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên hú hét, tay vung vẩy Xuyên Giới Bàn mở cổng truyền tống ra trước mắt bao nhiêu thú. “Đi mau, đi mau, đánh không lại, thật là đáng sợ.”
Thiều Thừa gầm lên: “Ngươi đã thề rồi, làm sao bây giờ?” Đã nói là không được tùy tiện thề rồi, bây giờ ngươi xem đi, phiền phức rồi đấy.
Mấy thú Bạch Thước cũng nghĩ vậy, đã thề rồi còn muốn chạy à?
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: “Không phải con đã thề là mình sẽ là người đầu tiên ra tay sao? Con đã ra tay rồi đấy, chuyện còn lại giao cho đám cầm thú kia, chúng ta mau chạy trốn đi!” Phụt!
Thân là khí linh, cái gì mà thổ huyết đã không tồn tại nữa, nhưng lúc này Bạch Thước cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt rồi.
Tiểu tử nhân loại hỗn đản. Nhưng bà ta cũng không nhịn được mà âm thầm kinh hãi.
Gan chó của tên này to quá rồi, lại dám chơi trò văn tự khi thề nữa, đừng có coi thường đạo tâm, hôn đản.
Mấy thú Liễu Xích Hung Trừ cũng muốn nôn ra máu.
Tất cả các thú đều là kẻ thông minh, vưa nghe đã biết Lữ Thiếu Khanh đang chơi trò xiếc gì.
Vui mừng cái rắm ấy, rõ ràng tên tiểu tử khốn kiếp này chỉ muốn qua loa cho xong rồi phủi mông một cái muốn rời đi.
Thậm chí Ma Lãnh Du còn không nhịn được mà hỏi Hồ Xá; “Ngươi, xác định, hắn là loài người, chứ không phải Hồ tộc các ngươi chứ?” Graoooo
Lại có tiếng gầm rũ giận dữ từ trong màn sương đen vọng ra, một cái móng vuốt to lớn màu đen từ trong màn sương duỗi ra.
Móng vuốt màu to lớn màu đen thui che khuất cả bầu trời, bịt kín lông lá, cọng lông nào cũng to như cây cột, vô cùng sắc bén, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt.
Đồng thời, bề mặt của nó cũng mấp mô sần sùi, xấu xí vô cùng, như da con cóc. Móng vuốt màu đen mang theo màn sương đen xẹt qua chân trời, hung hăng vồ mạnh xuống Lữ Thiếu Khanh. Nó còn chưa rơi xuống, uy lực to lớn đã khiến cho mặt đất vỡ ra, vô số đá tảng bùn nhão bốc lên, cuối cùng thì bị chôn vùi và biến mất.
Thiều Thừa, Tiêu Y và các Hóa Thần kỳ ngay lập tức phụt máu tươi.
“Hợp Thể kỳ?” Thiều Thừa tái mét.
Khí tức mà cái móng vuốt này tỏa ra chí ít cũng phải là tồn tại cỡ Hợp Thể kỳ.
Uy lực đáng sợ như vậy khiến cho các Hóa Thần kỳ bọn họ khó mà chịu nổi.
Mọe nói Lữ Thiếu Khanh lập tức nhét cả đoàn mình vào trong cổng truyền tống.
Nhưng mài
Cổng truyền tống đột nhiên biến mất, Giới nhảy ra cầu xin: “Lão đại, không gian bị phong tỏa rồi, ra không đột phá nổi.”
“Đồ vô dụng, còn cần ngươi làm gì!”
Lữ Thiếu Khanh tức giận giơ chân, phẩm cấp của Xuyên Giới Bàn vẫn còn thấp, không cách nào đột phá được tầng phong tỏa này. “Sớm biết thế này thì để các ngươi đi trước là tốt rồi.” Lữ Thiếu Khanh phát điên chửi âm lên: “Có tí nguyên tắc nào không? Đánh nhau là phong tỏa không gian, tính là thứ anh hùng hảo hán gì chứ?” “Ta lên!” Kế Ngôn rút kiếm xông lên trời.
Kiếm ý sắc bén bộc phát xộc lên tận trời, áp lực cường đại biến mất hơn phân nửa.
Gặp một kiếm này, màn sương đen cuồn cuộn đã tiêu tan.
Graol Vô số kiếm ý xen lẫn trong ánh kiếm, một con thần long màu bạc bay lên
Cái đâu dữ tợn mọc sừng, uy phong lâm liệt, phá diệt tất cả hư ảo, xuyên qua cái móng vuốt to lớn rồi sà xuống, cong người trở lại.
Vuốt sắc không xuyên vào trảo, mượn bá khí thon dài của thân rồng gắt gao vòng quanh móng vuốt đen kia. Graol
Trong màn sương đen vọng ra tiếng gầm giận dữ, sương mù màu đen lại bùng lên. Vô số màn sương đen từ đằng xa cuốn tới, hình thành vòi rồng màu đen, sức mạnh khổng lồ xeẹt qua.
Ánh sáng của thần long tối đi, trên thân thể xuát hiện từng vết nứt màu đen.
Kế Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể lại bộc phát ra kiếm ý, kiếm ý vô hình phóng lên tận trời, lại nhập vào trong thần long.
Grao! Rồng ngâm, thần long bộc phát ra hào quang sáng chói, cuối cùng ánh sáng màu bạc mênh mông che đi tầm mắt của mọi thú. Chờ ánh sáng biến mất, đám thú ngẩng đầu nhìn mới chấn kinh phát hiện ra cái móng vuốt to lớn kia đã bị chặt đứt, màn sương đen điên cuồng trào ra như máu.
Doanh Kỳ và các Luyện Hư kỳ của Yêu tộc trợn trừng hai mắt đầy khó tin.
Nhân loại đầu mạnh như vậy sao?
Doanh Kỳ nhìn lên cái bóng trắng trên bầu trời kia, ánh mắt lại càng dịu dàng hơn, không nhịn được mà vui mừng hét lên: “Quả nhiên là lợi hại!” Ừm, không hổ là sư huynh, biểu hiện ổn trọng hơn sư đệ, cũng càng khiến cho người ta tin cậy hơn.
Ma Lãnh Du cũng kinh ngạc tán thán không thôi: “Rất mạnh!”
Kế Ngôn vừa đột phá không lầu, vừa mới bước vào Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng bảy. Nhưng ở cảnh giới này lại có thể bộc phát ra được thực lực kinh khủng như thế.
Không ít thú âm thầm kinh hãi, đặc biệt là những thú mà thực lực không bằng Kế Ngôn càng âm thầm kinh hãi và kính sợ hơn.
Thực lực khủng bố thế này, bảo sao có thể nhẹ nhõm chơi chết bọn Toàn Phụng Nhật.
Móng vuốt to lớn bị chặt xuống, sau đó hóa thành sương đen rồi tiêu tan.
Nhìn cái móng vuốt lớn chậm rãi biến mất, có thú không nhịn được mà nói: “Hình như... cũng không có gì ghê gớm nhỉ.”
Nhưng hắn ta vừa mới nói xong, màn sương đen đột nhiên lại lăn lộn, khuếch tán ra tứ phía, một cái bóng đen lại xuất hiện trên trời. Thân hình khổng lồ, vượt ngang chân trời, vô biên vô hạn, không nhìn thấy điểm cuối.
Doanh Kỳ ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, cái bóng này còn lớn hơn cả Côn Bằng mà nàng ta huyễn hóa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận