Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1651

Chương 1651Chương 1651
Hề Ung so với Tế thần, chênh lệch quá xa.
Thực sự khiến Lữ Thiếu Khanh tạm thời mất đi sức chiến đấu chính là một chiêu Nguyệt Vẫn kia.
Cho nên, so với nói Lữ Thiếu Khanh bị thương, chẳng bằng nói hắn dùng Nguyệt Vẫn đến mức cạn kiệt sức lực, tạm thời mất đi sức chiến đấu thôi.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh khôi phục hơn phân nửa thực lực, đối phó Sào Diễn dư xài.
Sào Diễn tê cả da đầu: "Ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cười, để lộ ra gian trá: "Nếu như ta không cho ngươi cảm thấy ta bị thương, ngươi sẽ đi theo †a sao?" Câu nói này khiến trong lòng Sào Diễn triệt để bốc lên hơi lạnh, đồng thời hắn ta lại cảm thấy mình như một thằng hề, mọi cử động đều rơi vào trong tính toàn của người ta.
Sào Diễn sụp đổ rồi, hắn ta thế mà đần độn mắc lừa, rơi vào trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu?
Hắn ta không phục, cũng không tin, hắn ta gào thét với Lữ Thiếu Khanh: "Ta không tin, nếu như ngươi không bị thương, vì sao ngươi phải giả vờ bị thương dụ ta tới đây?"
Rống xong câu nói này, Sào Diễn chợt phát hiện Lữ Thiếu Khanh thế mà lại lộ ra rất bi thương.
"Không còn cách nào khác, ta có nỗi khổ tâm, chỉ có như vậy ta mới có thể triệt để giết được ngươi."
Trong lòng Sào Diễn ứa ra hàn khí, khí tức tử vong mãnh liệt trước nay chưa từng có, hắn ta không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Đồng thời, trong tay không ngừng xuất hiện pháp khí cùng linh phù, có cái tấn công Lữ Thiếu Khanh, cũng có cái dùng trên người hắn ta, gia tăng buff các loại.
Nhục thể tăng cường, tốc độ gia tăng, sức mạnh khôi phục, linh lực tăng vọt... khiến Sào Diễn trong lòng đại định, tâm thần khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang biến mất.
Nhưng mà, bầu trời tối xuống, vô số tinh quang lấp lánh, trên bầu trời nổi lên sát cơ, sau một khắc, lại là ba đạo sao trời lấp lánh quang mang, từ trên trời giáng xuống, sát cơ một mực khóa chặt Sào Diễn, khiến hắn ta không còn đường nào để trốn. "Muốn giết ta? Nằm mơI"
Sào Diễn phẫn nộ gào thét, biết lúc này không liều mạng sẽ không có cơ hội, hắn ta phun ra từng ngụm tỉnh huyết, từng kiện pháp khí xuất ra, muốn ngăn cản sát chiêu từ trên trời giáng xuống.
Nhưng mà, từ lúc hắn ta vừa mới bắt đầu đã bị Lữ Thiếu Khanh tính toán, trong lúc hắn ta chiến đấu với Lữ Thiếu Khanh trên người cũng bị thương nặng.
Đối mặt với một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh, bất kỳ ngăn cản nào của Sào Diễn cũng đều phí công.
Rất nhanh, Sào Diễn bị tỉnh quang đánh trúng, giữa tiếng kêu gào thê thảm, nhục thân Sào Diễn vỡ nát.
Tiếp theo, một Nguyên Anh vỡ tan từ trong thân thể vỡ vụn hoảng hốt trốn đi.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay vỗ, Nguyên Anh màu đen dẫn theo Mặc Quân đuổi theo.
Lữ Thiếu Khanh rất nhanh chóng đuổi kịp Sào Diễn, nhẹ nhàng khống chế Sào Diễn trong tay.
Sào Diễn nhìn thấy Nguyên Anh màu đen của Lữ Thiếu Khanh liền sợ giật mình nói không ra lời.
Lữ Thiếu Khanh thì rất bi thương giải thích với hắn ta: "Ngươi xem, đây chính là nguyên nhân ta đưa ngươi dẫn tới nơi này."
Móa, nghịch tử đen thui, không có cách nào gặp người.
Sào Diễn lúc này mới hối hận, thần sắc hắn ta hoảng sợ, há hốc mồm muốn nói gì đó.
Lữ Thiếu Khanh không cho hắn ta cơ hội, thân thức tuôn ra, nhẹ nhõm đem xóa đi ý thức của Sào Diễn, Nguyên Anh hóa thành năng lượng tinh thuần.
Thu thập Sào Diễn xong trở về bản thể, Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Sào Diễn đã biến thành cặn bã, buồn bực nói: "Sát Trư Kiếm quyết vẫn là quá mạnh, dưới một kiếm, đều thành mảnh vụn rồi."
"Linh thạch của ta."
"Hẳn là tổ sư sẽ thắng nhỉ?"
Tại thành Thiên Phỉ, ba người Ngu Sưởng, Cơ Bành Việt, Tiêu Sấm vô cùng căng thẳng lo lắng.
Hai người Kha Hồng và Hề Ung kéo chiến trường ra phía xa hơn, giờ dù bọn hắn có dùng kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng hai vị Hóa Thần.
Chỉ có ba động chiến đấu từ phía xa truyền tới mới khiến bọn hắn cảm nhận được sự kinh khủng của trận chiến.
Kha Hồng cùng Hề Ung hai người đều là Hóa Thần hậu kỳ, chiến đấu, phất tay nhấc chân cũng có thể di sơn đảo hải, hủy thiên diệt địa.
Ngu Sưởng bọn hắn cũng không dám tới gần, thân là Nguyên Anh, đối mặt với chiến đấu của Hóa Thần một khi bị bị tác động đến, nhẹ thì bị thương, nặng thì vẫn lạc.
Mà lời của Lữ Thiếu Khanh trước lúc rời đi khiến ba người Ngu Sưởng vô cùng lo lắng.
Hề Ung cảnh giới tầng chín, còn Kha Hồng chỉ cảnh giới tầng tám.
Mấy năm gần đây tuy nói áp chế của thiên đạo đã yếu bớt nhưng Kha Hồng vẫn chưa bước vào cảnh giới tầng chín.
Kha Hồng tọa trấn tại hung địa động thiên hơn ngàn năm, chiến đấu với quái vật màu đen, bị thương vô số khiến cơ thể ông đã bị để lại ám tật.
Ám tật đã tổn thương đến căn cơ của ông.
Chỉ có chữa khỏi vết thương, tiêu trừ ám tật trong cơ thể Kha Hồng mới có thể tiến thêm một bước.
Cảnh giới tầng tám đấu với cảnh giới tầng chín định sẵn đã yếu hơn một bậc, tuổi tác Hề Ung còn nhỏ hơn Kha Hồng, thiên phú cao hơn.
Nhìn thế nào thì phần thắng của Kha Hồng cũng không lớn.
Ngu Sưởng võ võ đầu mình, không kìm được mắng: "Thiếu Khanh tên tiểu tử khốn kiếp kia, chỉ toàn thêm phiền."
Cơ Bành Việt cũng cười khổ nói: "Làm càn quái"
Sau khi ba người tra hỏi rõ ràng sự việc từ miệng Doãn Kỳ, biết Lữ Thiếu Khanh vừa trở về đã hẹn đánh nhau với Hề Hạc ở thành Thiên Phỉ, ba người liền biết tất thảy đều là trò quỷ của Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Sấm cũng mắng: "Quả thực là làm ẩu, làm việc chưa từng thương lượng với chúng ta."
"Chưởng môn, thế này không được, tiểu tử này càng ngày càng tự tung tự tác, phải nghĩ cách quản thúc hắn thôi."
Còn nhét cả Tiểu Y đi Trung Châu, không biết đường dẫn về thăm ta.
Quả thật là một tiểu khốn kiếp.
Ngu Sưởng càng thêm nhức đầu: "Ta muốn bóp chết hắn."
"Trước mặt mọi người mà tới mấy câu đầu hàng cũng dám nói ra, mặt mũi Lăng Tiêu Phái bị hắn vứt sạch rồi."
Trong lòng Ngu Sưởng bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết trước kia lúc Lữ Thiếu Khanh còn yếu đã thu thập hắn đến nơi đến chốn rồi.
Mỗi ngày đánh hắn ba bữa nhẹ, ba ngày đánh một bữa lớn, đánh cho hắn thành bé ngoan.
Đáng tiếc, tất cả đều đã trễ rồi.
Cánh tiểu tử khốn kiếp này đã cứng, ông ta không cách nào năm thóp được Lữ Thiếu Khanh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận