Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1687

Chương 1687Chương 1687
"Quỷ hẹp hòi!"
Nhìn kiếp vân trên trời tiêu tán đi, Lữ Thiếu Khanh âm thâm dựng ngón tay giữa với bầu trời.
Chưa từng thấy thứ gì hẹp hòi đến thế.
Khốn kiếp!
Lữ Thiếu Khanh thân thiết hỏi thăm kiếp vân, không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Có cần bổ hắn đến vậy không?
May cơ thể của hắn đủ cứng cáp, nếu không đã thành cặn bã lâu rồi.
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Lão tặc thiên, ông nội ngươi!"
Nhưng mà, sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy tê cả da đầu, một cỗ cảm giác kinh dị xông lên đầu. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cái nhìn này, Lữ Thiếu Khanh lập tức tay chân lạnh buốt, thân thể cứng ngắc.
Chỉ thấy kiếp vân trên bầu trời tán đi, bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây, giống như thời tiết rất tốt.
Nhưng, trên vị trí kiếp vân tán đi, không biết lúc nào xuất hiện một đôi mắt.
Đối đầu với đôi mắt này, Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, linh hồn như đông cứng lại.
Đây rốt cuộc là đôi mắt gì, không có con ngươi, trông vô cùng trống rỗng nhưng Lữ Thiếu Khanh lại cảm thấy đôi mắt này vẫn còn sống, đang ngó chừng hắn.
Trước đôi mắt này, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình nhỏ bé, không bằng cả sâu kiến.
Suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh dừng lại, đâu óc trống rỗng, tất thảy cơ quan trong cơ thể dường như cũng đình trệ bất động, thân thể cứng ngắc, không cách nào động đậy.
Như một con dê đợi làm thịt, đang đợi đồ đao.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên vù một tiếng, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy có một cơn gió thổi tới.
Cơn gió này thổi tỉnh hắn, khiến ý thức của hắn một lần nữa hoạt động.
Trên bầu trời, ánh mắt đáng sợ kia không biết đã biến mất từ khi nào.
Lữ Thiếu Khanh đặt mông ngồi dưới đất, đổ mồ hôi trán, một cảm giác sợ hãi xộc đến.
Lữ Thiếu Khanh xoay trữ vật giới chỉ của mình: "Tử Quỷ, đó là cái gì?"
Một đôi mắt lần đầu tiên khiến hắn cảm nhận được sợ hãi thật sự, dù là lúc đối mặt với Tế thân hắn cũng không có loại sợ hãi này.
Sợ hãi triệt để từ trong linh hồn.
Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, nếu như chủ nhân của cặp mắt kia muốn giết hắn, hắn sẽ biến mất trong khoảnh khắc, hoàn toàn biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên thế giới này.
Trữ vật giới chỉ không có bất kỳ phản ứng gì, Lữ Thiếu Khanh không có được đáp án.
Hắn một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, trong lòng âm thầm suy đoán.
Không phải là mình măng vài câu, lão tặc thiên liền nhảy ra muốn thu thập mình đấy chứ? Quả nhiên là quỷ hẹp hòi.
Lữ Thiếu Khanh không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể thâm ân cần thăm hỏi vài câu.
Sau đói
Sau đó Lữ Thiếu Khanh chạy, lập tức rời khỏi nơi này.
Sau khi phi nước đại mấy vạn dặm Lữ Thiếu Khanh mới dừng lại, nhìn lên trên trời mây trắng ung dung, mây trôi nước chảy, hắn mới dừng lại.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng bi thương thở dài một tiếng: "Số khổ mài"
Độ cái kiếp thôi mà cũng suýt nữa đắc tội đại lão.
U oán vài tiếng, ai thán mấy lần, Lữ Thiếu Khanh mới thu lại tâm tình, sau đó tâm thần khẽ động, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn, bóng dáng có vài phần hư ảo, như nhân vật trong tranh vẻ.
Lữ Thiếu Khanh xem xét, lập tức đau đầu, thấp giọng mắng: "Đúng là số khổ mài Sao vẫn đen vậy chứ?"
"Bị đánh nhiều như vậy, vẫn không trắng được chút nào sao? Dầu gì thì biến thành màu vàng cũng được mà."
Lữ Thiếu Khanh che lấy đầu của mình, người trước mắt giống hắn như đúc, giống như một khuôn khắc ra.
Đây chính là nguyên thần của hắn.
Nói đơn giản hơn một chút, đây là nguyên anh trưởng thành, hóa thành nguyên thần.
Một trong những tác dụng của nguyên thần là có thể trở thành phân thân, không khác gì chân nhân, về bản chất khác với thân ngoại hóa thân kia.
Nguyên thần hóa thành phân thân, có thể tiến hành tu luyện, thực lực còn có thể phản hồi đến bản thể.
Tiến vào Hợp Cảnh Thể, khi hợp cả hai thành một, thực lực sẽ tăng trên phạm vi lớn.
Đây cũng chính là phương thức thường dùng nhất của nguyên thần.
Nhưng nguyên thần trước mặt vẫn đen thui, không khác gì màu sắc của nguyên anh trước đó, không hề có chút thay đổi.
Hơn nữa nguyên thần ở ngoài, bản thể bị xử lý, chỉ cần trong đầu còn một ý niệm là có thể trùng sinh ở chỗ nguyên thần.
Lữ Thiếu Khanh giật mình, nguyên thần nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn sáng ngời, đây là nơi trắng duy nhất trên người hắn.
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, thấp giọng rên rỉ: "Sao ta lại có gen Châu Phi vậy?"
"Cho dù khởi nguyên của nhân loại là đại lục Châu Phi nhưng cũng không nên đen như chim thế này chứ."
"Thế này còn phân thân cái quái gì, ra ngoài, không phải sẽ bị người ta cười chết sao?"
Trước đó nguyên anh màu đen hắn đã không dám để lộ rồi, giờ một người lớn như vậy, hắn càng không dám để lộ ra ngoài.
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng: "Ngày tháng sau này, không thể sống được rồi!"
Một nguyên thần êm đẹp, hắn còn muốn đặt ở nơi nào đó, học theo thỏ, làm thỏ khôn đào ba hang.
Giờ xem ra phải từ bỏ ý định rồi.
Tuy nhiên khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy trữ vật giới chỉ trong tay mình, ánh mắt hắn sáng lên.
"Những ngày tháng tốt lành nằm ngủ tới rồi."
Để nguyên thần hóa thành phân thân tiến vào trữ vật giới chỉ tu luyện, còn bản thể hắn thì ở bên ngoài dạo chơi.
Đến lúc đó thực lực cũng liên tục tăng lên không ngừng, đắc ý rồi.
Như hai thùng nước, ở giữa có ống nước kết nối.
Khi một thùng nước vị trí cao thì sẽ chảy nước xuống thùng vị trí thấp.
Lúc ban đầu thực lực của hóa thân không cao lắm, Hóa Thần của một vài người tu luyện cả một đời cũng không có cách nào vượt qua bản thể.
Nói làm là làm, theo một phần ý thức truyền qua, nguyên thần đối diện dần dần trở nên càng thêm chân thực, cuối cùng trở thành Lữ Thiếu Khanh thứ hai thiết thiết thực thực.
Giống nhau như đúc, không hề có chút khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận