Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1068: Các ngươi đều không làm người sao?

Chương 1068: Các ngươi đều không làm người sao?Chương 1068: Các ngươi đều không làm người sao?
Lữ Thiếu Khanh vô cùng bất đắc dĩ, thời đại này, làm chủ cho thuê nhà cũng không dễ dàng gì.
Ý thức của Lữ Thiếu Khanh trở về, vô cùng thương tâm nằm sấp trên người Mặc Quân kiếm.
"Lão đại, thật thoải mái, lên tiếp đi."
Mặc Quân truyền đến suy nghĩ.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh cũng kịp phản ứng, chẳng những khách trọ chó có thể hấp thu tia chớp màu đen kia mà Mặc Quân kiếm của hắn cũng có thể.
Vừa rồi cũng đã hấp thu không ít.
Mặc Quân kiếm là hắn dùng bộ phận trên người quái vật dung hợp, lợi dụng tia chớp màu đen rèn luyện ra. Mặc Quân kiếm cũng rất mẫn cảm với tia chớp màu đen, vừa rồi cũng nhân cơ hội hấp thu một chút.
Lữ Thiếu Khanh không muốn nói chuyện nữa.
Mọe nó cốt truyện càng ngày càng không bình thường rồi.
Sắp từ Hàn Tinh chệch hướng Thập Tam Châu rồi.
Mộc Vĩnh thanh âm truyền đến: "Tiểu tử, ngươi không sao chứ?"
Lữ Thiếu Khanh mệt mỏi kêu lên: "Ta sắp chết, ngươi nói ta có sao không?"
Mộc Vĩnh nghi ngờ, mặc dù Lữ Thiếu Khanh bị thiểm điện bổ nhưng hắn ta không phát hiện ra khí tức Lữ Thiếu Khanh có gì biến hóa.
Hắn ta hừ một tiếng: "Tiểu tử, đừng mơ lười biếng." Lữ Thiếu Khanh lúc này giận dữ, khốn kiếp, không thấy thiểm điện to lớn như vậy bổ lên người ta sao?
Ngươi có còn là người hay không?
Còn có chút lương tâm hay không.
Lúc này cơ thể Lữ Thiếu Khanh thẳng tắp, chỉ vào Mộc Vĩnh nói to: "Con mắt của ngươi không dùng được thì móc ra cho chó ăn đi."
"Ta bị sét đánh, ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi có mù hay không?"
"Ngươi có biết cảm thông không, nhà tư bản cũng không ác như ngươi."
Tiếng mắng vô cùng khỏe khắn khiến Mộc Vĩnh yên lòng.
Tiếp theo, dường như hắn ta cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức vui mừng.
Khe hở đã khép kín được một đoạn. Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, hắn trước kinh ngạc sau buồn rầu, cốt truyện của mình đã đi lệch quá mức rồi.
Loại chuyện này mà cũng được nữa hả?
Đoạn khép kín kia rõ ràng là đoạn tia chớp màu đen bị mất đi.
Mộc Vĩnh trong nháy mắt hiểu ra, cũng biết tia chớp màu đen chính là mấu chốt để duy trì khe hở hư không.
Mộc Vĩnh quá đổi vui mừng, hẳn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, tiếp tục!"
Lữ Thiếu Khanh chấn kinh.
Hắn bi phẫn hỏi Mộc Vĩnh: "Nhiệt độ cơ thể ngươi là bao nhiêu vậy?"
"Mấy lời lạnh lẽo này sao ngươi có thể nói ra được?"
"Ngươi không thấy ta đang bị thương sao? Van cầu ngươi đấy, hãy là người đi."
Ngươi không phải người, tên khách trọ chó kia cũng không phải người.
Các ngươi đều không làm người sao?
Mộc Vĩnh cười ha ha, giống như cũng không định làm người, hắn ta nói: "Ta là Thánh tộc, không phải nhân tộc, bởi vậy không tính là người."
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa chấn động, thế mà vẫn còn có người vô sỉ hơn mình?
Gặp đối thủ rồi.
Mộc Vĩnh rất lợi hại, cho dù là trí lực hay thực lực đều rất lợi hại.
Nhưng vẫn còn may, trong lòng Lữ Thiếu Khanh tự an ủi mình một chút, hắn †a không đẹp trai bằng mình. Lữ Thiếu Khanh tiếp tục tranh luận: "Ta thực sự bị thương rồi, không động đậy được."
Bà nội nó, ta sẽ không cúi đầu trước loại tư bản như ngươi.
Mộc Vĩnh cười lạnh, khí tức cường đại ép đến: "Ngươi không đi ngươi có thể nếm thử một chút trường kiếm của ta."
Lại một lần nữa uy hiếp.
Đối với Mộc Vĩnh mà nói, giờ quan trọng nhất chính là đóng khe hở, sống chết của Lữ Thiếu Khanh với hắn ta mà nói đã trở nên không quan trọng.
Hơn nữa!
Ánh mắt Mộc Vĩnh mang theo sự âm u che giấu rất kín, người đặc biệt, vẫn không nên xuất hiện thì tốt hơn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn trường kiếm sáng loáng, bi phẫn kêu lên: "Kiếm tốt, kiếm tốt. Đúng là một thanh kiếm tốt, đi theo một chủ nhân tốt."
Móa nó, ngươi đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta không hành chết ngươi không được.
Dưới sự cưỡng ép của Mộc Vĩnh, Lữ Thiếu Khanh một lần nữa khống chế Mặc Quân kiếm quay trở lại.
Hắn phẫn nộ cho thần thức tràn ra, tiếp xúc tia chớp màu đen.
So với trước đó, tia chớp màu đen hội tụ, lần này đã trở nên lớn hơn.
Nó còn lớn hơn cả gốc cây già hơn trăm năm, giống như một con cự mãng màu đen toàn thân mang theo thiểm điện.
"Âm ầm!"
Tiếng sấm khổng lồ đỉnh tai nhức óc, khiến tất cả mọi người giật nảy mình. Đông đảo tu sĩ Thánh tộc ngẩng đầu bị tia chớp màu đen to lớn hấp dẫn.
Cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sự kinh khủng và đáng sợ.
"Ôi chao, đạo, đạo tia chớp này..."
"Haha, mục tiêu vẫn là tên nhân tộc Trương Chính kia?"
"Ngay cả thiểm điện cũng không vừa mắt, muốn đánh chết hắn sao?"
"Haha, đáng đời, ông trời có mắt, haha..."
"Hắn chết chắc, thiểm điện thô to như thế, cho dù là Hóa Thần cũng phải vẫn lạc."
"Quá tốt rồi, trời trợ giúp Thánh tộc ta...
Nhìn tia chớp màu đen còn to hơn Lữ Thiếu Khanh mấy lần rơi xuống phía Lữ Thiếu Khanh, trong lòng tất cả tu sĩ Thánh tộc vô cùng phấn chấn.
Tên nhân tộc này quá đáng ghét.
Vô cùng giảo hoạt, miệng cũng khiến người ta hận đến nghiến răng.
Thánh chủ xuất thủ cũng không đánh chết được hắn, điều này khiến trong lòng đông đảo tu sĩ Thánh tộc cảm thấy thất bại.
Ngẫm lại còn cảm thấy nổi nóng.
Giờ thiểm điện to lớn rơi xuống, dù là tia chớp màu đen cũng lộ ra sự tà ác.
Nhưng vào thời khắc này, đông đảo tu sĩ Thánh tộc cảm thấy tia chớp màu đen chính là người mình.
Ba người Đàm Linh cũng dừng lại, nhìn thiểm điện to lớn trên bầu trời rơi xuống Lữ Thiếu Khanh.
Ba người khiếp sợ không gì sánh nổi, làm sao vừa lên đã bị sét đánh vậy? Đàm Linh vô cùng cạn lời.
Ngay cả thiểm điện cũng không vừa mắt tên khốn kiếp ngươi sao?
Tên khốn kiếp đó quả nhiên là tên đi đến đâu cũng làm người ta hận đến nghiến răng.
Bị sét đánh, tốt quá.
Có điều, lội điện này lớn quá, có bị đánh chết không vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận