Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 722 - Ngươi như bây giờ, ta giết ngươi rất đơn giản



Chương 722: Ngươi như bây giờ, ta giết ngươi rất đơn giảnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh nghe vậy, ngây ngẩn cả người, lời này của Lữ Thiếu Khanh, làm nàng nhạy bén bắt được một tin tức không tầm thường.Người này, chắc là không định quật cả Thiên Cung Môn lên đâu nhỉ?Cho nên Hóa Thần của Thiên Cung Môn mới hạ tử thủ với hắn?Trong lòng Úc Linh âm thầm suy đoán, nhịn không được tò mò nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái.Lữ Thiếu Khanh chắc chắn có thể làm ra chuyện này.Nàng vừa cúi đầu như vậy, trùng hợp chạm vào tầm mắt của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cười gian, chỉ vào Úc Linh: “Còn nói không khóc, hai mắt của ngươi đỏ hoe hết cả rồi, đồ mít ướt ha ha.""Đừng hòng qua mắt ta, sư muội ngu xuẩn của ta thường xuyên như vậy, ngươi không lừa được ta đâu."Giọng điệu của hắn hết sức tự hào, hình như việc thấy Úc Linh khóc làm hắn vui vẻ vô cùng.Úc Linh tức muốn chết, chỉ mong sao mình có thể dùng một cái tát chụp chết tên khốn nạn này.Nhưng lúc này nàng cũng không xác định vừa nãy Lữ Thiếu Khanh đang kêu rên thật, hay chỉ đang diễn kịch, mục đích cuối cùng là muốn xem nàng có khóc hay không.Úc Linh thấy mình đã bị thấy được, cắn răng, hung tợn: “Ngươi còn dám nói lung tung, có tin ta giết ngươi hay không.""Ngươi như bây giờ, ta giết ngươi rất đơn giản.""Đến đây đi.” Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không sợ, thậm chí còn đổi sang một tư thế thoải mái hơn, xê dịch thân thể: “Ra tay nhẹ một chút, ta sợ đau."Úc Linh thấy Lữ Thiếu Khanh vô lại như vậy, tức giận đến nghiến răng, tên khốn nạn này thật sự quá biết cách chọc tức người khác."Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Úc Linh oán hận không thôi.Lữ Thiếu Khanh thậm chí còn dùng hai tay gối đầu, cười đắc ý: “Nếu ngươi muốn giết ta, thì sẽ không nói với ta nhiều như vậy."Lữ Thiếu Khanh cực kỳ nhạy cảm, hắn đã sớm nhận thấy Úc Linh đã không còn sát ý với mình.Cho dù là lần hắn Úc Linh ném vào trong ốc đảo kia, sau khi Úc Linh ra ngoài cũng không có bao nhiêu sát ý.Đây mới là nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh dám kiêu ngạo như vậy.Huống chi, tuy hắn bị thương, nhưng Úc Linh muốn giết hắn cũng không dễ như vậy.Nghĩ rằng thần thức của của hắn vô dụng à?Hắn không phải là Ung Y.Tên khốn nạn này.Úc Linh không ngờ Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không sợ, nàng nhịn không được hỏi: “Ngươi không sợ chết à?"Nàng muốn biểu đạt quyết tâm của mình, thậm chí cố ý lộ sát khí ra, dưới ánh trăn, đôi mắt màu tím mang đến cho nàng khí chất quỷ dị, độc địa.Lữ Thiếu Khanh ra vẻ sợ hãi: “Úi chà, ta sợ lắm đó."Hắn kêu hai tiếng, sau đó lại tự tin cười rộ lên, nhe hàm răng trắng của mình ra, tràn đầy tự tin: “Ta tin ngươi sẽ không giết ta, ngươi không phải loại người lấy oán trả ơn."Câu nói này làm trong lòng Úc Linh sinh ra cảm giác khác thường.Loại cảm giác này, rất là kỳ diệu, là lạ.Thế nên Úc Linh không hung dữ nổi nữa.Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, tên khốn nạn này, đúng là…Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.Vừa yêu vừa hận?Hứ, ai thèm yêu hắn.Lữ Thiếu Khanh thấy Úc Linh im lặng, nói với nàng: “Đừng có đứng ở đàng kia khóc lóc nữa, mau mang theo ta rời khỏi nơi này đi."Chung quanh một mảnh yên lặng, không có tiếng côn trùng kêu vang, mùi vị trong không khí cũng khó nghe, chắc cũng không phải vùng đất lành gì, mau mau rời khỏi nơi này mới là chính đạo.Úc Linh cắn răng, căm hận nói: “Ta không khóc."Có đánh chết cũng không thể thừa nhận.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ngươi bao lớn rồi? Khóc thì khóc thôi, có gì mà xấu hổ, khóc không dám nhận mới đáng xấu hổ."Úc Linh nắm chặt hai đấm, nàng bỗng nhiên bước đến gần vài bước, chậm rãi khom người xuống, trực diện Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt hai người chạm nhau, con ngươi màu đen và màu tím nhìn nhau.Cô nương này muốn làm gì? Chắc là không thèm muốn sắc đẹp của ta vào lúc này đâu há?Lữ Thiếu Khanh còn nói châm vào: “Đừng có giậu đổ bìm leo, ta thà chết chứ không khuất phục."Úc Linh không chỉ không giận, ngược lại còn cười lên, chắc khác nào một đóa hoa màu tím chợt nở rộ giữa đêm, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi quên một chuyện.""Chuyện gì?" Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, chẳng lẽ ta bỏ quên linh thách ở đâu à?"Hiện tại, đúng là ta sẽ không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không thể đánh ngươi."Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, ngay sau đó, bàn tay trắng như phấn của Úc Linh đã đánh thật mạnh vào mặt hắn."Bốp!""Á!""Úi!"Sau một tiếng bốp, Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, Úc Linh cũng nhịn không được kêu một tiếng.Úc Linh cúi đầu, nhìn nắm tay sưng đỏ của mình, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.Nàng biết nhục thân của Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, nếu không thì hắn không thể nào đánh chết Nhan Ba được.Nhưng nàng không ngờ hắn ta mạnh đến nước này.Nàng đánh một quyền ra, giống như đánh trúng một tấm thép, lực phản chấn làm nàng thấy đau tay.Lữ Thiếu Khanh gào lên một tiếng, qua một lúc lâu sau nhìn thấy Úc Linh không tiếp tục, cảm thấy ngạc nhiên: “Sao ngươi không đánh nữa?"Ngươi như vậy, ta cũng ngại gào.Úc Linh tức chết, Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không thấy đau, chỉ gào khan vậy thôi."Khốn nạn."Cuối cùng, Úc Linh hung hăng mắng to một câu.Lữ Thiếu Khanh mặc cho nàng mắng, chỉ lo thúc giục Úc Linh: “Mau lên, mau đi khỏi nơi này đi, ngươi có muốn làm gì ta, cũng phải đợi đến lúc thích hợp chứ."Úc Linh rất chỉ muốn bỏ Lữ Thiếu Khanh lại đây, đi một mình.Nhưng cuối cùng nàng vẫn mang Lữ Thiếu Khanh theo, cùng rời khỏi nơi này.Lữ Thiếu Khanh nằm bẹp trên một phi chu nhỏ, Úc Linh khống chế phi chu cẩn thận bay qua rừng rậm.Nàng không dám bay quá cao, phi chu gần như dán sát mặt đất.Tốc độ cũng rất chậm, không nhanh hơn tốc độ đi bộ của người bình thường bao nhiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận