Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1666

Chương 1666Chương 1666
Khi nói những lời này, Ngu Sưởng vò vò đầu, có vẻ như rất đau.
Dù sao Quy Nguyên Các cũng là một môn phái lớn đã truyền thừa ngàn năm, tại Tê Châu thâm căn cố đế, có ảnh hưởng cực sâu.
Có rất nhiều người trung thành tới chết, dù hiện tại Quy Nguyên Các dã bị diệt nhưng vẫn có rất nhiều đệ tử lẩn trốn trong bóng tối đối kháng với phái Lăng Tiêu, tìm cơ hội tập kích phái Lăng Tiêu, hoặc là thi thoảng nhảy ra gây sự một chút rồi lại lập tức biến mất.
Tê Châu quá lớn, phái Lăng Tiêu không thể tìm được tất cả những người đã trốn.
Cũng không thể có chuyện phái Lăng Tiêu từ bỏ địa bàn Quy Nguyên Các, bọn họ cũng không muốn vừa diệt Quy Nguyên Các đã lại lui về, để cho Quy Nguyên Các tro tàn lại cháy, hoặc là để cho các thế lực khác dựng lên từ phế tích Quy Nguyên Các.
Cho nên, bên Quy Nguyên Các nhất định phải có người.
Để Lữ Thiếu Khanh đi tọa trấn có thể bảo hộ đông đảo môn nhân đệ tử phái Lăng Tiêu ở mức độ lớn nhất.
Hai Hóa Thần cơ mà, mỗi bên một người, không gì tốt hơn.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại từ chối: "Không đi. Xa như thế, lại không có phụ cấp công tác phí, con qua bên đó làm gì”
"Nếu nói dư nghiệt Quy Nguyên Các quá nhiều, vậy sao ngài không đi tìm người hỗ trợ đi?"
"Ai?" Ngu Sưởng rất khó hiểu: "Người ta nghĩ ra chỉ có ngươi."
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ liếc mắt: "Dược Hoàn, môn phái Dược Hoàn."
"Dù soa ngài cũng là Chưởng môn đó, không thể lo lắng nhiều một chút sao?"
"Mấy phú bà bên Song Nguyệt Cốc kia kìa, ngài quên rồi sao?"
"Song Nguyệt Cốc?" Ngu Sưởng lại ngạc nhiên: "Song Nguyệt Cốc trời sinh lạnh nhạt, không thích đấu tranh mở rộng."
Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa lườm Ngu Sưởng một cái: "Không thích đấu tranh mở rộng ư? Các ngài sẽ không xem thường các nàng vì họ là con gái chứ?”
"Mặc dù các nàng là nữ nhân, nhưng cũng là tu sĩ mà."
"Chúng ta diệt Quy Nguyên Các, ngài nói xem Song Nguyệt Cốc có bị dọa chết không? Có sinh lòng đề phòng với chúng ta không? Nói không chừng họ đã bí mật tích cực chuẩn bị chiến đấu rồi đấy"
"Liên thủ với các nàng, một công nhiều việc, ngài không hiểu được đạo lý nào sao? Dược hoàn, dược hoàn, môn phái ăn dược hoàn."
Lữ Thiếu Khanh tràn đầy thương tiếc, ngửa mặt lên trời ngửa thở dài.
Thấy Ngu Sưởng lại muốn đánh người.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở như thế, Ngu Sưởng mới nghĩ ra.
Liên thủ với Song Nguyệt Cốc, bỏ ra một phần lợi ích, vấn đề đau đầu của ông ấy đã có thể giải quyết.
Có Song Nguyệt Cốc gia nhập, có thể đối phó với các dư nguyệt Quy Nguyên Các đang âm thầm ẩn nấp kia dễ dàng hơn, đồng thời còn có thể tiêu trừ sự lo lắng và đề phòng của Song Nguyệt Cốc.
Hai môn phái liên thủ, có thể bình định Tê Châu càng nhanh hơn.
Nhìn Ngu Sưởng như có điều suy nghĩ, Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục nói: "Chưởng môn, ngài trưởng thành rồi thì xử luôn cả Song Nguyệt Cốc đi."
"Song Nguyệt Cốc chính là đồ cưới, người là của ngài, linh thạch là của con, thế này tốt bao nhiêu?"
Sau khi nói xong, hắn không nhịn được mà lắc đầu. Sư phụ không góp sức giờ cũng không thể cưới sư nương về được.
"Nói hươu nói vượn." Bị tiểu bối trêu ghẹo, Ngu Sưởng không nhịn được mà hơi đỏ mặt nói: "Ta thấy đầu ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến mấy ý nghĩ xấu đó."
Nhưng Ngu Sưởng lập tức phản ứng rất nhanh: "Ngươi nói nhiều như vậy, không phải ngươi còn định lười biếng sao?"
"Nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải ra giúp đỡ, không có thương lượng."
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ bất đắc dĩ: "Chưởng môn, ngài chắc chắn chứ? Con tới hỗ trợ, môn phái rất có thể sẽ quay lại thành môn phái quỷ nghèo."
Nói xong, hắn lại ném một cái ngọc giản ra cho Ngu Sưởng.
"Đây là cái gì?"
Ngu Sưởng nhận lấy ngọc giản, không xem ngay mà trừng mắt lườm Lữ Thiếu Khanh: "Bớt ở đây lấy cớ đi."
"Nói đùa, ngươi ra mặt giúp đỡ, môn phái làm sao mà nghèo đi được?" Lời này của Ngu Sưởng tràn đày tự tin, đánh bại Quy Nguyên Các có được lợi ích cực lớn.
Linh thạch, vật liệu, đan dược, các loại tài nguyên vật tư nhiều vô số kể.
Có thể nói, đây là thời điểm phái Lăng Tiêu giàu có nhất lịch sử từ xưa tới nay.
Dù Lữ Thiếu Khanh muốn mấy ngàn vạn viên linh thạch, phái Lăng Tiêu cũng cấp được.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Ngu Sưởng tự †in như thế chỉ cười nhàn nhạt, nói: "Ngài xem trước đi, xem xong rồi lại nói."
Nghe vậy, Ngu Sưởng mới bán tín bán nghỉ nhìn ngọc giản trong tay, nhưng vừa nhìn một cái đã ngây dại.
Chờ ông ấy xem xong vẫn ngốc ngẩn ra. Thật lâu sau, ông ấy mới hồi phục lại tinh thần, mà nhìn lại Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Đại trận cấp sáu ư?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, đại trận cấp sáu, có hứng thú không?"
Ngu Sưởng trầm tư thật lâu, cuối cùng cười khổ nói: "Bố trí xong, đoán chừng chuột trong nhà kho của môn phái cũng chết đói luôn."
Lúc này xem như Ngu Sưởng đã biết Lữ Thiếu Khanh có ý gì.
Đại trận cấp sáu cần quá nhiều vật liệu mà có một số thứ trong môn phái chưa chắc đã có, cần phải đi mua, đi đổi.
Vừa nghĩ tới bao nhiêu vật tư tiêu hao, Ngu Sưởng không nhịn được mà đau lòng.
Ông ấy nhìn Lữ Thiếu Khanh, hỏi lại: "Có cần phải có không? Trong môn phái này có đại trận."
Lữ Thiếu Khanh chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu: "Đại trận hiện tại của môn phái so với đại trận của Quy Nguyên Các thì sao?"
Ngu Sưởng trầm mặc.
Đại trận của Quy Nguyên Các cùng cấp với đại trận của phái Lăng Tiêu, đều là đại trận cấp bốn.
Mặc dù nói đại trận cấp bốn cũng có thể đối phó được với Nguyên Anh.
Nhưng dù sao thì đại trận cũng là vật chết, không thể di động.
Quy Nguyên Các cũng lập tức tế ra đại trận của môn phái, mà bị Ngu Sưởng và bao nhiêu Nguyên Anh vây công, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi mà hoàn toàn bị hủy.
Không có đại trận che chở, cuối cùng Quy Nguyên Các chỉ có thể rơi xuống kết cục bị hủy diệt.
Phái Lăng Tiêu là môn phái truyền thừa ngàn năm, phát triển cho tới bây giờ cũng xem như xuông dốc không ít.
Công thêm suốt một thời gian dài không gặp phải nguy cơ gì, đại trận môn phái vẫn luôn là cấp bốn.
Như thế, Quy Nguyên Các bị diệt, có vết xe đổ ở đó, nhìn thế nào cũng thấy đại trận cấp bốn của phái Lăng Tiêu cũng rất yếu đuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận