Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1028. Nhị sư huynh, muốn mắng nàng ta sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y cười ha hả mãi không thôi: “Nhị sư huynh, thế nào?”Có thể thấy được, nàng rất hài lòng với trận chiến này.Lữ Thiếu Khanh xụ mặt: “Quá phế đi. Đối phó với hạng người này cũng hành bản thân ra thế kia, trở về viết bản kiểm điệm một vạn chữ tâm đắc cho ta!”Tiêu Y méo miệng, cúi đầu ngoan ngoãn thưa vâng.Lúc này nàng không dám có bất kỳ hành vi cò kè mặc cả nào, nếu không, chờ đợi nàng sẽ là hình phạt nặng hơn.Mộc Vĩnh thấy vậy không nhịn được mà cảm khái trong lòng.Chính vì được dạy dỗ nghiêm khắc như vậy mà tiểu nha đầu này có thể vượt qua ba cảnh giới đánh bại được Kiếm Lan sao?“Kiểm điểm tâm đắc là cái gì?”Mộc Vĩnh không nhịn được mà hỏi.Lữ Thiếu Khanh lườm hắn ta, bất thiện mắng: “Mắc mớ gì tới ngươi? Sao ngươi còn chưa cút đi?”Mộc Vĩnh không những không tức giận mà còn cười đáp: “Ta phải trông chừng ngươi kẻo ngươi làm loạn.”Thiên tài như Kiếm Nhất chết ở đây quá lãng phí, đây là một tổn thất lớn với Thánh tộc.Tiêu Y đứng dậy tò mò đánh giá Mộc Vĩnh: “Nhị sư huynh, hắn ta là ai vậy?”Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Không phải thứ tốt lành gì!”Tiêu Y dựng mày chống nạnh hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh, hỏi: “Hỗn đản tới từ đâu? Mau mau biến mất đi đừng có ở đây làm bẩn mắt Nhị sư huynh của ta!”“Nhị sư huynh của ta mà bộc phát lửa giận, cái thứ nhà ngươi không chịu nổi đâu. Người ta giữ mặt mũi cho thì đừng có không biết điều, thức thời cút nhanh lên, đừng có ở đây khiến Nhị sư huynh ta khó chịu!”Thấy Tiêu Y mắng chửi người là biết nàng không dễ chọc, bây giờ bị Tiêu Y giận dữ mắng mỏ, hắn ta đột nhiên muốn đánh người.Tỉnh táo, tỉnh táo.Mộc Vĩnh âm thầm tự nhắc nhở mình, không thể nổi giận với cô nhóc này.Hắn ta chỉ thản nhiên nói.“Chỉ cần Nhị sư huynh của ngươi thả Kiếm Nhất, ta liền đi.”Tiêu Y trợn trừng hai mắt, đánh giá Mộc Vĩnh và Kiếm Nhất một cách rất tò mò, sau đó thử thăm dò: “Kiếm Nhất là con của ngươi hay là cha của ngươi? Nhưng trông hai người các ngươi đâu có giống nhau?”Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, xoa đầu Tiêu Y khen: “Không tệ, nói hay lắm!”Mộc Vĩnh càng muốn đánh người hơn.Kiếm Nhất thì đã gầm lên: “Nhân tộc đáng chết. Ta muốn giết các ngươi!”Tiêu Y cũng gào trả: “Tù binh thì im mồm! Nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!”Mộc Vĩnh nhịn không được mà ôm trán. Hắn ta có thể khẳng định chắc chắn Tiêu Y học Lữ Thiếu Khanh.Đàm Linh cùng hai tỷ đệ Thì Cơ cũng đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Thì Cơ híp mắt chào: “Lữ Thiếu Khanh đại nhân.”Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc hỏi: “Ngươi gọi ai đấy? Ta tên Trương Chính, đừng có gọi lung tung.”Đàm Linh nghiến răng kèn kẹt, vừa mở miệng đã không nhịn được mà gầm lên: “Hỗn đản. Bớt giả vờ đi cho ta!”“A?” Lữ Thiếu Khanh có vẻ rất kinh ngạc: “Nhuế trưởng lão biết lúc ấy ta lừa bà ấy sao?”Lữ Thiếu Khanh tự nhận lúc ấy mình không để lộ manh mối gì, kỹ thuật diễn xuất sắc chắc chắn có thể nhận giải Ảnh Đế.“Cái gì?” Đàm Linh nhịn không được mà lại gào lên: “Hỗn đản! Khi ấy ngươi vẫn tỉnh táo á?”“Không có!” Lữ Thiếu Khanh thấy vậy liền vội vàng phủ nhận: “Ta không biết gì hết!”Hiểu rồi, Đàm Linh càng nghiến răng dữ dội hơn, đồng thời cũng thầm giật mình.Không ngờ tên hỗn đản này có thể ngăn được Thiên Âm Mê Hồn của sư phụ, rốt cuộc hắn còn có thể làm gì nữa?Mộc Vĩnh cũng giật nảy mình. Tiểu tử này thâm sâu khó lường.Tiêu Y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thái độ của Đàm Linh với sư huynh mình không tốt liền nhảy ra hỏi: “Sư huynh, có muốn mắng nàng ta không?”Tiêu Y như một con hổ nhe răng trợn mắt với Đàm Linh, sẵn sàng nhào lên cắn người bất cứ lúc nào.Đàm Linh đối mặt với Tiêu Y cũng có mấy phần rụt rè. Nha đầu này mắng người không nể nang gì.Bị nàng mắng một trận, rất dễ khí huyết xộc lên mà chết.Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Cô nàng này cũng không phải người tốt lành gì. Nàng ta thiếu linh thạch của ta!”Hai mắt Tiêu Y lại trợn tròn, lóe lên lấp lánh, thái độ thay đổi cực mạnh, rất tò mò hỏi: “Vị tỷ tỷ Ma tộc này, ngươi có lai lịch gì vậy? Ngươi lại có thể thiếu linh thạch của Nhị sư huynh ta.”“Nhất định ngươi rất lợi hại phải không? Theo như ta biết, thiếu linh thạch của Nhị sư huynh ta mà còn nhảy nhót tưng bừng được ngươi là người đầu tiên.”Đàm Linh thụ sủng nhược kinh. Thái độ của Tiêu Y dành cho mình có hơi lạ.Tiêu Y chớp chớp mắt mấy cái, tò mò nhìn Đàm Linh từ trên xuống dưới.Đàm Linh là người của Thánh tộc, so với người của Thánh tộc thì có thể coi như thon thả, đương nhiên vẫn cường tráng hơn người con người nhiều.Nhưng xét tổng thể thì Đàm Linh vẫn có vẻ uyển chuyển động lòng người, làn da nâu lúa mạch, toàn thân mặc giáp đỏ, cũng có thể coi như là một mỹ nhân.Nhìn Đàm Linh, Tiêu Y âm thầm suy đoán, chắc hẳn là nợ phong lưu gì đó Nhị sư huynh gây ra rồi?Ăn xong không nhận người, không chịu trách nhiệm, vì thế người ta mới hận Nhị sư huynh đến nghiến răng nghiến lợi như vậy chăng?Tiêu Y càng nghĩ càng thấy có lý, thế là hai mắt sáng lấp lánh nhìn sang Lữ Thiếu Khanh bên cạnh.Lữ Thiếu Khanh để ý thấy ánh mắt của Tiêu Y thì không chút khách khí mà vỗ cho nàng một cái, nạt: “Lại nghĩ lung tung, ta bẻ đầu chó của muội xuống.”Tiêu Y ôm đầu. Nàng cảm thấy mình đoán không sai là mấy.Đàm Linh không giống với Mộc Vĩnh, nên nàng không mắng Đàm Linh nữa mà cười hì hì nói với nàng ta: “Tỷ tỷ Ma tộc, tỷ tên gì? Ta tên Tiêu Y, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”Mộc Vĩnh cách đó không xa chỉ muốn thiêu hết đám cây cối xung quanh.Người với người.Sao đãi ngộ khác xa nhau vậy?Mình thì bị chửi đến máu chó đầy đầu, sao Đàm Linh lại được gọi là tỷ tỷ?Ta kém con nhóc Đàm Linh này chỗ nào? Hết chương 1028.

Bạn cần đăng nhập để bình luận