Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1288: Va chạm kinh khủng, bạch tuộc quá sợ hãi

Chương 1288: Va chạm kinh khủng, bạch tuộc quá sợ hãiChương 1288: Va chạm kinh khủng, bạch tuộc quá sợ hãi
"Vãi!"
Vào lúc Kế Ngôn xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh đã không còn bình tĩnh nổi.
Hắn quát to một tiếng, chật vật nhảy từ dưới đất lên, kẹp lấy Tiêu Y và ba con linh sủng nhanh chóng trốn ra xa.
Nhưng uy áp của mảnh vỡ vẫn cường đại, thực lực hắn có thể phát huy bị áp chế không còn một nửa lúc bình thường.
Hơn nữa hẳn đang ở trong nước, lực cản to lớn khiến tốc độ của hắn không thể nâng lên nổi.
Cuối cùng sau khi hắn miễn cưỡng chạy được vài chục dặm thì sau lưng truyền tới tiếng nổ mãnh liệt. "Ầm!" một tiếng.
Ánh sáng mãnh liệt cắn nuốt tầm mắt mọi người khiến mọi người tạm thời trở thành kẻ mù.
Nước sông bên cạnh Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt bốc hơi, tiếp đến là bạo tạc cường liệt đánh tới.
Kiếm ý và khí tức kinh khủng bị sóng xung kích cuốn lấy, không ngừng khuếch tán, tứ ngược.
Vô số sinh vật trong nước lần lượt nổ tung rồi chết dưới làn sóng trùng kích này.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng chống hộ thuẫn linh lực lên, bảo vệ bọn Tiêu Y sau lưng.
Sóng trùng kích không ngừng đánh tới, giống như đá rơi, đánh liên tục không ngừng khiến linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh tiêu hao dồn dập. "Rốt cuộc là thứ quỷ gì đây?"
Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng to: "Cái này còn quá đáng hơn ở Thủ Tiên sơn nữa."
Thủ Tiên sơn đó mặc dù là ốc đảo quỷ dị, cũng có linh thú bảo vệ nhưng chỉ cần thao tác tốt, thậm chí không nguy hiểm như bây giờ.
Bạch tuộc cấp bậc Nguyên Anh kỳ bảo vệ, trí mạng hơn nữa là một mảnh vụn trông rất tầm thường nhưng lại có thể bộc phát ra năng lượng kinh khủng như vậy.
Không biết Kế Ngôn có bị đánh nát hay không.
Lữ Thiếu Khanh cũng muốn giúp một chút nhưng giờ hắn không cách nào rảnh tay, chỉ có thể trước sau bảo vệ mấy kẻ sau lưng.
Với thực lực của Tiêu Y và ba con linh sủng thực sự không thể nào chống đỡ được sóng trùng kích có uy lực cỡ này.
Năng lượng kinh khủng còn đang không ngừng bùng nổ, hết thảy nơi này như gặp phải động đất cấp mười hai.
Đất đai đang run rẩy, vô số kẽ hở xuất hiện, từng kẽ hở kéo dài ra phía xa, tất thảy mọi thứ dưới đáy nước cũng bị phá hủy.
Cho dù là núi, hay là đá.
Còn ở bên ngoài, lúc này đám Tương Quỳ vẫn còn đang khiếp sợ.
Phía xa lại có động tĩnh, vẫn là một tiếng vang thật lớn, một vụ bạo tạc mãnh liệt từ dưới đất lao ra, xông lên trời, vén lên vô số bụi đất.
Mắt thường có thể thấy được một cổ năng lượng xông lên trời, xua tan mây đen trên bầu trời. Mặt đất theo cú bạo tạc chấn động mãnh liệt, núi non sụp đổ, sau đó bầu trời đổ mưa như thác lũ, đó là nước dưới đất bị nổ văng lên trời.
Huyền Thổ thành cách đó khá xa cũng đung đưa kịch liệt giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào khiến cho Tương Quỳ lo lắng không thôi.
Cú bạo tạc mãnh liệt khiến đám người Tương Quỳ một lần nữa bị kinh sợ. Bên dưới rốt cuộc là có cái gì?
Tại sao lại bạo tạc cường đại đến như vậy?
Núi lửa bùng nổ sao?
Sau khi mặt đất chấn động chừng mười mấy hô hấp thì mới dần bình ổn lại.
"Gia gia, ở đó có cái gì?"
Tương T¡ Tiên hỏi, ba người Dận Khuyết cũng tò mò không thôi. Bọn hắn cũng lần đầu tiên tiến vào nơi này, đi tới Huyền Thổ thành không phát hiện ra tung tích đoàn người Lữ Thiếu Khanh.
Đồng thời cũng được biết trong Huyền Thổ thành căn bản không có người sống khiến cho bọn hắn rất tò mò.
Còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì phía xa xa đã liên tiếp phát sinh dị tượng.
Đối mặt với câu hỏi của Tương Ti Tiên, Tương Quỳ chỉ có thể lắc đầu cười khổ: "Không biết."
"Không biết?"
Bốn tiểu bối như Tương Tỉ Tiên kinh ngạc, nơi này là thế giới Huyền Thổ, nếu nói có người quen thuộc với thế giới Huyền Thổ nhất thì người đó chắc chắn là Tương Quỳ.
Vậy mà bây giờ trong thế giới Huyền Thổ còn có chuyện mà Tương Quỳ không biết?
Tương Quỳ thở dài: "Đúng vậy, ta cũng không biết nơi này còn có cái gì."
Đời trước để lại thế giới Huyền Thổ chỉ có một tòa Huyền Thổ thành, bên trong không có bất kỳ nhân loại nào sinh sống.
Còn về việc bên trong có gì, cho dù là Tương Quỳ cũng không biết, chẳng qua chỉ được nói thế giới Huyền Thổ là hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Tương Quỳ chỉ dựa theo ý của đời trước, luôn bảo vệ thế giới Huyền Thổ.
Tương Quỳ nhìn xa xa, khói dây đặc cưồn cuộn, giống như vừa trải qua đại chiến, dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sự hỗn loạn này.
Ánh mắt ông ta âm u: "Xem ra, bọn hắn còn hiểu thế giới Huyền Thổ hơn ta." Dận Khuyết bỗng nhiên nói: "Chỉ sợ, món đồ đời trước muốn chúng ta bảo vệ đã bị bọn hắn tìm được."
Dận Khuyết vừa nói ra lời này, sắc mặt Tương Quỳ đột nhiên biến đổi.
Đúng là có khả năng này.
Nói không chừng Huyền Thổ thành chỉ là một thứ ngụy trang, bí mật thật sự của thế giới Huyền Thổ là nơi phát ra bạo tạc đó.
Nghĩ tới đây, Tương Quỳ không cách nào bình tĩnh: "Đi, chúng ta qua đó..."
Ở dưới đáy nước mặt, nhận ra ba động trùng kích của bạo tạc đang dân yếu bớt, Lữ Thiếu Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lập tức nhét một nắm linh đan vào miệng, bổ sung linh lực tiêu hao trong cơ thể. Hắn quay đầu nhìn sang, Tiêu Y và ba linh sủng nằm trên đất, tiểu Hắc khá một chút, còn duy trì tỉnh táo tuy nhiên lông tóc trên người dựng đứng, bị dọa không tí.
Tiêu Y và nhị Bạch đã ngất đi, năm trong bùn lầy.
Đẳng xa truyền đến tiếng róc rách, đó là dòng nước bị bốc hơi cách đó không xa đang chảy trở về.
Lữ Thiếu Khanh tiện tay phất một cái, tùy tiện vứt lại mấy món vật liệu, làm xong một trận pháp đơn giản, một lồng bảo hộ nhàn nhạt xuất hiện bao lấy mấy người Tiêu Y bên trong.
"Ở đây chờ nhé!"
Lữ Thiếu Khanh dặn dò tiểu Hắc một câu, bóng người chợt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Còn Kế Ngôn bên này, sau cơn bạo †ạc qua đi, thần niệm bạch tuộc vang lên.
"Haha, nhân loại, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn đấu với ta sao?"
Bạch tuộc cơ thể vẫn khô đét đắc ý quơ xúc tu của nó.
Nó núp sau lưng mảnh vỡ nên lực xung kích phải chịu không lớn lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận