Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 378 - Nỗi ấm ức của Phàn Hà (tt)



Chương 378: Nỗi ấm ức của Phàn Hà (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmPhàn Hà xoay người bỏ chạy, thế cục này nếu ông ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng uổng công đã sống nhiều năm như vậy.Phàn Hà vừa chạy trốn trong lòng vừa gào thét.Tên tiểu tử khốn kiếp này rốt cuộc có lai lịch gì?Sao còn giống lão yêu quái hơn cả loại lão yêu quái như mình vậy?Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, Phàn Hà cảm thấy đời này mình sống trên thân cẩu rồi.Mình tính kế Lữ Thiếu Khanh nhiều lần, giờ lại bị người ta gậy ông đập lưng ông.Mong rằng mình có thể trốn được.Tốc độ của Nguyên anh Phàn Hà cực nhanh, muốn lao ra lập tức.Nhưng mà!Trên trời cao của thức hải, lưu quang lóe lên, một đạo bình chướng xuất hiện, như cái lồng trong suốt bao nơi này lại.“Phá cho ta!” Phàn Hà gầm thét, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên anh tràn đầy tia dữ tợn, hai tay mập phì lấp lóe, linh lực trong cơ thể không ngừng hội tụ.Phàn Hà một lần nữa va chạm mạnh vào bình chướng, giống như chim ưng bay giữa trời cao, sư tử vồ thỏ, đụng mạnh vào bình chướng.Không phá được bình chướng, chắc chắn ông ta sẽ phải chết.Một cỗ lực phản chấn to lớn khiến sắc mặt Phàn Hà trắng bệch, trong lòng càng trở nên vô cùng tuyệt vọng.Không phá được.Một kích gần như toàn lực của ông ta vẫn không thể phá được bình chướng kiên cố này.Càng kinh khủng hơn là, trên bầu trời, mây đen bắt đầu dày đặc, tia chớp màu đen lấp lóe trong tầng mây, khí tức hủy diệt tràn ngập.Đây là thức hải cảm nhận được có người xâm nhập nên tự phòng hộ.Vân lôi ấp ủ sẽ đánh một kích trí mạng vào kẻ xâm nhập, cho đến khi tiêu diệt được kẻ xâm nhập hoặc nhục thể của chính mình.Phàn Hà nhìn lên trên trời, gương mặt ông ta đầy sững sờ.Cuộc đời này quả nhiên đã sống vô ích rồi, tia chớp màu đen lần đầu tiên ông ta được nhìn thấy.Tên này chỗ nào cũng lộ ra sự cổ quái.“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”Phàn Hà nhìn Lữ Thiếu Khanh lao về phía mình, Lữ Thiếu Khanh khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái, ông ta không dám ngăn cản, chỉ có thể liều mạng quần nhau.“Đừng chạy!”Lữ Thiếu Khanh đuổi giết Phàn Hà, nhìn thấy Phàn Hà còn chạy nhanh hơn thỏ liền mắng to: “Đã vào nơi này thì ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh đi, chết sớm siêu sinh sớm, không đúng, chết sớm cũng không siêu sinh được.”Phàn Hà không cam tâm, ở chỗ này ông ta lành ít dữ nhiều, ông ta vừa trốn vừa định đàm phan.“Tiểu, tiểu hữu, ngươi và ta không có thâm cừu đại hận, không bằng đều thối lui một bước có được không?”Phàn Hà không muốn chết, thế gian phồn hoa, cuộc sống tốt đẹp ông ta vẫn còn chưa sống đủ mà.Chết ở chỗ này, oan uổng quá rồi.“Con của ngươi đã bị ta giết, còn nói không có thâm cừu đại hận?”Một câu nói của Lữ Thiếu Khanh khiến tâm thần Phàn Hà suýt chút nữa thất thủ, có kích động muốn quay lại giết chết Lữ Thiếu Khanh luôn.Phàn Hà chưa từ bỏ ý định, ông ta quay đầu quát: “Ngươi, ngươi không nên ép người quá đáng, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ta?”Ông ta hận không thể quay đầu chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh, nhưng đứng trước tính mệnh, ông ta vẫn lựa chọn cúi đầu.“Ngươi chết, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, cùng lúc đó, trên trời có một đạo lôi điện màu đen to lớn đánh xuống.Trong nháy mắt nó đánh xuống, trong thức hải cuồng phong gào thét, dưới chân sóng cả mãnh liệt, sóng lớn ngập trời.Phàn Hà cảm nhận được khí tức tử vong, ông ta muốn trốn tránh, tung ra thủ đoạn khác.Toàn bộ cơ thể của Nguyên anh phát sáng, dưới tia sáng lờ mờ như một quả cầu ánh sáng chạy tán loạn khắp nơi.Nhưng nơi này là địa bàn của Lữ Thiếu Khanh, cho dù ông ta trốn tránh như thế nào, cho dù trốn bao xa thì lôi điện trên trời vẫn khóa chặt ông ta, ầm ầm giáng xuống, đánh trúng Phàn Hà.“A!”Phàn Hà kêu thảm một tiếng, trúng đạo sấm sét này rồi, tiếp theo vẫn còn mấy đạo rơi xuống, ông ta không thể nào trốn tránh được nên bị đánh trúng liên tiếp, ý thức của ông ta gần như bị xóa bỏ.Đợi cho lôi kiếp qua đi, Nguyên anh Phàn Hà chỉ còn lại một phần ba, ý thức bị hao tổn nghiêm trọng.Hai mắt Nguyên anh vô thần, không có chút sinh khí, lộ ra khí tức suy bại.Chút ý thức còn sót lại vẫn nhớ phải tiếp tục bỏ trốn, nhưng Lữ Thiếu Khanh không cho ông ta cơ hội.Hắn nhẹ nhàng đuổi kịp Nguyên anh Phàn Hà, bắt nó lại, một cỗ thần thức lướt qua.Nó xóa bỏ ý thức còn sót lại của Phàn Hà, Nguyên anh trong tay hoàn toàn mất đi ý thức, từ từ tiêu tan, hóa thành năng lượng tinh thuần nhất tiến vào trong cơ thể Nguyên anh của Lữ Thiếu Khanh.Sau khi Lữ Thiếu Khanh hấp thu xong cỗ năng lượng này liền cúi đầu nhìn thoáng quá bản thân, lẩm bẩm: “Cha, có vẻ lại lớn thêm được một chút rồi.”Lữ Thiếu Khanh cảm nhận một chút rồi chậm rãi lắc đầu: “Được rồi, gây chuyện rồi thì không thể trở về quỹ đạo bình thường được nữa, kệ thôi.”Phàn Hà hồn phi phách tán, Lữ Thiếu Khanh cũng rút lui ra khỏi thức hải.Ở bên ngoài, nhóm Tiêu Y căng thẳng canh giữ bên cạnh.Nguyên Anh đoạt xá, đây không phải chuyện đùa, hơi không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội chạy trốn giữ mạng cũng không có.Đột nhiên.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, duỗi lưng mệt mỏi, thở phào một hơi.Vừa rồi hắn giả vờ bị thương, mục đích là để câu con cá lớn Phàn Hà này.Phàn Hà đã câu được, đã bị giết rồi.Hắn cũng chẳng cần giả vờ nữa.Lữ Thiếu Khanh đột nhiên đứng lên làm Tiêu Y và Phương Hiểu giật nảy mình, cũng khiến hai người Thái Mân, Cố Quân Hào đứng từ xa theo dõi về phía này giật nảy mình.Thái Mân, Cố Quân Hào vô cùng căng thẳng, rốt cuộc là ai thắng ai thua?Tiêu Y chần chờ hỏi: “Huynh, huynh vẫn là Nhị sư huynh đúng không?”Mặc dù có lòng tin vào Lữ Thiếu Khanh nhưng vào ở giờ khắc này, trong lòng Tiêu Y cũng không nắm chắc.Lỡ bị đoạt xá rồi, mình đi đâu tìm ra Nhị sư huynh giống vậy?Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, gõ đầu nàng ta một cái: “Ngốc, muội nói ta là ai?”Động tác quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, tảng đá lớn trong lòng Tiêu Y được đặt xuống, tươi cười rạng rỡ, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ vui sướng.“Tốt quá rồi, Nhị sư huynh quá lợi hại.”“Xin, xin ra mắt tiền bối.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận