Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 468 - Ta là người chính nghĩa mà



Chương 468: Ta là người chính nghĩa màNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“A?”Khiến tu sĩ Kế Đan kỳ kinh ngạc là, món đồ này lại có thể ngăn cản được công kích của gã, bảo vệ cái mạng nhỏ của Nhan Hồng Tân.Gã vẫy tay, một cỗ linh lực cuống đến, muốn cướp đoạt món đồ kia.Đây nhất định là một kiện bảo vật.Bên này Lữ Thiếu Khanh còn đang lải nhải tiếp với Kế Ngôn: “Không nên gây chuyện, chúng ta còn có chuyện cần làm, không rảnh lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này.”“Người khác muốn tìm chết là chuyện của người khác, chúng ta không thể ngăn cản, huynh đừng có ra tay đấy, móe!”Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên quát to một tiếng, vẫy tay, Mặc Quân kiếm bay vào trong tay tung ra một kiếm về phía xa.Kiếm quang chói lóa mắt, như mặt trời rơi xuống, vô số hỏa diễm lấm tấm xuất hiện, phần thiên diệt địa.Một cỗ kiếm ý cuồng bạo tứ ngược như gió lốc thổi qua, thổi vang tiếng chuông tang với các tu sĩ Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo.Từng đóa từng đóa hỏa diễm như quỷ thần lấy mạng, xâm nhập vào cơ thể tu sĩ hai phái.Bốn năm mươi tên tu sĩ Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo mang theo vẻ mặt sợ hãi, chậm rãi ngã xuống, hiện trường bị quét sạch sành sanh.Gương mặt Nhan Hồng Vũ sững sờ.Một sự yên tĩnh, tĩnh mịch hoàn toàn.Mấy chục tu sĩ trong nháy mắt đã chết hết.Hơn nữa chỉ cần một kiếm.Đôi mắt Nhan Hồng Vũ trợn trừng, gương mặt đầy sững sờ, màn này khiến nàng ta khó có thể tin được.Một kiếm kia như là Kiếm Tiên tái thế, bổ ra phong thái vô thượng.Nàng ta rất khó có thể liên tưởng một kiếm phong thái kia với Lữ Thiếu Khanh.Trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh cho nàng ta cảm giác của hạng người tham sống sợ chết, tham tài không nghĩa.Những người như vậy, cho dù có cố gắng tu luyện như thế nào thì cũng không thể có được thành tựu lớn.Huống hồ.Trên đường đi Nhan Hồng Vũ chưa từng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện, dù một lúc cũng không.Không phải nằm thì lại ngủ, còn phàm nhân hơn cả phàm nhân, phàm nhân cũng không lười như hắn.Nhưng mà, chính người như vậy, khí tức phổ thông như vậy lại là người khiến cho nàng ta có cảm giác cực kỳ ác liệt, bổ ra một kiếm kinh khủng như vậy.Chỉ cần một kiếm, mấy chục người trong nháy mắt đều không còn ai.Trong đó còn bao gồm mấy tu sĩ Kết Đan.Hắn, hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào?Hắn là ai?Nhan Hồng Vũ hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta nhìn gương mặt trẻ tuổi của Lữ Thiếu Khanh.Giờ trong đầu Nhan Hồng Vũ chỉ có một suy nghĩ, đây là một lão yêu quái nào đó đang giả cừu non sao?Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm, vô cùng lãnh khốc, như một sát thủ vô tình.Ánh mắt hắn rơi lên người các tu sĩ đi ngang qua khác.Ở đây cũng có hơn trăm người, bọn hắn cũng bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.Sắc mặt của mọi người trắng bệch, hai chân run lên, nơm nớp lo sợ, vô cùng hoảng loạn nhìn Lữ Thiếu Khanh.Bọn hắn như nhìn thấy một vị sát thần, vị sát thần kinh khủng.Phần lớn những tu sĩ này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Kế Đan kỳ, bọn hắn nào đã từng thấy một kiếm khủng bố như vậy.Tu sĩ Kế Đan kỳ còn bị dọa thảm hơn.Gan cũng bị nứt ra.Thực lực bọn hắn mạnh hơn nên càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự kinh khủng của một kiếm này.Lữ Thiếu Khanh nhìn các tu sĩ đang hoảng sợ, sắc mặt không thay đổi, vẫn vô cùng lạnh lùng.Hắn một lần nữa giơ Mặc Quân kiếm lên.“Hừ!”Thời khắc mấu chốt, Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, như cơn hàn lưu thổi qua ngày đông giá rét, hơn trăm tu sĩ lần lượt hôn mê.Khí tức Lữ Thiếu Khanh lập tức tán đi, khôi phục dáng vẻ uể oải, tiện tay ném Mặc Quân kiếm đi, Mặc Quân kiếm soạt một tiếng bay lên đỉnh thuyền.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn mắng to: “Vẽ vời thêm chuyện, đến lúc đó có phiền phức tới cửa huynh tự mà giải quyết.”Kế Ngôn ha ha một tiếng: “Giả vờ sợ không mất mặt sao?”“Huynh thì biết gì.” Lữ Thiếu Khanh hiên ngang lẫm liệt, chẳng biết xấu hổ: “Cuối cùng ta không lay chuyển được chính nghĩa trong lòng ta, ai bảo ta là ngươi chính nghĩa cơ chứ? Haizz, chẳng còn cách nào khác.”Nhan Hồng Vũ kịp phản ứng, nhìn Lữ Thiếu Khanh đã khôi phục lại dáng vẻ vô lại, trong lòng hoảng sợ.Hắn còn định giết các tu sĩ khác để diệt khẩu sao.Hành động này tàn nhẫn cỡ nào?Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, trữ vật giới chỉ của tất cả các tu sĩ hôn mê đều bay tới, rơi vào trong tay hắn, Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở, như vị thần giữ của đạt được món hời cực lớn.Nhan Hồng Vũ nhìn dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng cảm thấy hoảng loạn, thế giới này là thế giới chân thật sao?Giết người còn cướp bóc? Không phải là thổ phỉ chuyển thế đấy chứ?Chuyện xảy ra trước mắt khiến nàng ta rất khó để tiêu hóa được.Lãnh khốc vô tình, sát phạt quả đoán, tham tài không nghĩa, nhát gan sợ phiền phức, hai loại tính cách vậy mà lại xuất hiện trên cùng một người.Điều này khiến nàng ta cảm thấy rất đột ngột, khó mà tiếp nhận được.Mãi đến khi Nhan Hồng Tân đệ đệ nàng ta lên thuyền, nàng ta mới hồi phục tinh thần lại.Nàng ta lao ra, thần sắc kích động, vui mừng kêu lên: “Đệ đệ!”“Tỷ tỷ?”Hai tỷ đệ ôm đầu khóc rống.Hai tỷ đệ còn chưa khóc xong, bên cạnh đã vang lên một giọng nói.“Được rồi, được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn ngồi đây khóc, không biết xấu hổ à?”Sắc mặt Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân đỏ ửng lên, dừng thút thít.Vẻ mặt Nhan Hồng Vũ phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, đã trách lầm hắn rồi sao?Không có Lữ Thiếu Khanh, nói không chừng đệ đệ nàng ta đã chết ở đây rồi.“Cảm tạ ân cứu mạng của công tử.” Nhan Hồng Vũ hành lễ với Lữ Thiếu Khanh, trong lòng có thêm vài phần áy náy.Hiểu lầm hắn, trách lầm hắn.Việc này cũng chỉ trách phương thức tu luyện của hắn.Hắn thật sự là một vị tu sĩ chính nghĩa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận