Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1863

Chương 1863
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hồ Tuyết càng thêm hối hận, sớm biết đã không ôm cái đùi này.
Bắp đùi to hay không to hắn ta không biết nhưng hắn ta biết bắp đùi này có to thêm nữa thì cũng không bảo vệ được hắn ta.
Tứ đại Vương tộc, đắc tội không sót một ai rồi.
Hồ Tuyết bi quan tuyệt vọng, đám yêu thú trong đại sảnh cũng cạn lời.
Dám bảo Hồ Yên nhảy múa, Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên.
Vương Sí cười lạnh, thấp giọng nói: “Muốn chết!”
Nguyên Tuần cũng lắc đầu.
Trong bốn vương tử có lẽ Hồ Yên không phải người mạnh nhất nhưng âm hiểm xảo trá nhất.
Người đắc tội nàng ta có đôi khi ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh dám bảo Hồ Yên nhảy múa cho hắn coi, điều này có khác gì muốn Hồ Yên lên giường với hắn?
Hồ Yên mặc dù là hồ ly hóa hình, bình thường nhất cử nhất động cũng cố ý lộ ra dụ hoặc.
Trên thực tế, người quen thuộc nàng ta đều biết chẳng qua đây là thủ đoạn để Hồ Yên che giấu tai mắt người ta.
Mọi người thấy Lữ Thiếu Khanh dám đối xử với Hồ Yên như thế đều cảm thấy một khắc sau Hồ Yên sẽ bạo khởi giết Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng...
Sau khi Hồ Yên đứng cứng ngắc một hồi thì lại một lần nữa cười tự nhiên, một nụ cười khiến mọi người say mê, nàng ta gật đầu nói: “Mộc Vĩnh công tử nói cực phải.”
Sau đó vỗ vỗ tay, nói với Hồ Mị: “Bảo các cô nương đế đây múa cho chư vị một khúc đi.”
Đám người kinh hãi.
Hồ Yên muốn làm gì?
Theo logic bình thường không phải sẽ đột nhiên bạo khởi giết chết đăng đồ tử này sao?
Thế mà giờ lại làm theo ý của Lữ Thiếu Khanh, cho người đến biểu diễn nhảy múa?
Làm trò gì?
Rất nhanh phía dưới các cô nương liền đi lên, nhưng mà Lữ Thiếu Khanh chợt lắc đầu: “Không thú vị.”
“Quá nhiều người, quá ồn.”
Sau đó cười tủm tỉm nói với Hồ Yên: “Mang ta vào trong nhà người, tự mình nhảy cho ta xem.”
Lời vừa nói ra, toàn sảnh phải sợ hãi.
Quá đáng.
Quá mức quá đáng.
Đây gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, chắc chắn là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Trong lòng mọi người nhao nhao hô to, đánh chết hắn đi.
Loại thú mặt dày vô sỉ này, đánh chết hắn được rồi.
Ngay cả Hồ Tuyết trong lòng cũng trăm lần ủng hộ Hồ Tuyết đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Nụ cười của Hồ Yên đông cứng, trong lòng cũng sinh ra một cơn lửa giận.
Lần đầu tiên có người dám nói với nàng ta như vậy.
Muốn chết!
Sát khí bắt đầu xuất hiện trên người Hồ Yên.
Không khí chung quanh tựa hồ thấp xuống mấy chục độ, các tiểu cô nương vừa chuẩn bị biểu diễn vũ khúc bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
Xong đời, xong đời.
Trong lòng Hồ Tuyết hô to, hôm nay chính là ngày giỗ của bọn hắn.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang, bỗng nhiên chỉ vào Hồ Tuyết hỏi Hồ Yên: “Biết hắn là ai không?”
Hành động này của Lữ Thiếu Khanh khiến tất cả mọi người đều hồ đồ.
Khí thế của Hồ Yên trì trệ, không biết trong hồ lô của Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc bán loại thuốc gì.
Nàng ta lướt nhìn qua Hồ Tuyết chân tay luống cuống, tựa như nông phu thành thật, ngữ khí thản nhiên nói: “Một Hồ tộc huyết mạch không thuần.”
Dù là Hồ Tuyết trước kia trở lại trong tộc, nhưng với thân phận địa vị của Hồ Tuyết thì không có tư cách đi gặp Hồ Yên.
Hồ Yên cũng chưa từng gặp Hồ Tuyết, hai người không có qua lại gì.
Lúc huyết mạch đẳng cấp phản tổ xuất hiện, thân phận của Hồ Tuyết cũng được Hồ Yên tìm hiểu rõ.
Mặc dù biết là người trong tộc mình, bối phận cũng lớn hơn mình, nhưng nàng ta không nhìn hắn ta nhiều thêm một cái, có thể nói là vô cùng lạnh lùng, giống như nói về một người ngoài vậy.
Trong lòng Hồ Tuyết không kìm được thất vọng.
Thái độ của Hồ Yên như vậy đại diện cho thái độ ở trong tay, khiến hắn ta không ôm bất cứ hi vọng nào có thể trở lại trong tộc, được trong tộc tán thành.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thản nhiên nói: “Biết ta tại sao lại xuất hiện ở Kỳ thành không?”
“Biết vì sao ta lại đến Phong Nhã lâu không?”
“Tất cả đều do hắn hết sức thuyết phục ta mang theo hai người này đến Kỳ thành, hắn hi vọng có thể làm cho Hồ tộc chút chuyện.”
“Không có lời khuyên của hắn, toà thành nát chỉ toàn gian thương này, có mời ta cũng không tới.”
Thành nát?
Đám người càng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh vô sỉ.
Đây chính là một trong hai tòa thành thị phồn vinh hùng vĩ nhất của Yêu giới, trong miệng ngươi lại thành thành nát?
Kỹ thuật làm màu này ngươi học ở đâu vậy?
Vào lúc trong lòng mọi người đang chửi thề, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: “Hắn nói, Hồ tộc rộng lượng, hải nạp bách xuyên, có thể cho nhóm người chúng ta tài nguyên tu luyện tốt nhất, coi chúng ta là trọng điểm bồi dưỡng.”
“Cho nên, chúng ta tới, kết quả, vừa tới đây, ngay cả cửa lớn của tộc các ngươi cũng không được sờ tới, chúng ta còn phải tốn linh thạch ở khách sạn, làm cho người ta rất tổn thương.”
Móa nó!
Trong lòng Hồ Tuyết chửi thề, linh thạch ở khách sạn là của ta, nói cứ như đều là của ngươi vậy.
Chửi thề vài câu, bỗng nhiên, Hồ Tuyết cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hắn ta phát hiện ánh mắt mọi người đều rơi trên người mình.
Có kinh nghi, có xem thường, cũng có phẫn nộ các loại, các loại ánh mắt khác nhau tạo cho hắn ta áp lực cực lớn, khiến tim hắn ta không kìm được đập kịch liệt.
Hắn ta trở thành tiêu điểm trong đại sảnh.
Ánh mắt Hồ Yên cũng kinh nghi bất định, nàng ta nhìn chằm chằm Hồ Tuyết nhìn một hồi, hỏi: “Hắn nói là sự thật?”
Hồ Tuyết không kìm được nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, ta từng nói như vậy khi nào.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn hắn ta, ánh mắt thâm thúy như cao nhân thế ngoại, giọng nói dường như cũng trở nên phiêu du: “Ăn ngay nói thật đi, dù sao ngươi không phải rất muốn quay về Hồ tộc xem thử sao?”
“Đây là cơ hội của ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Hồ Tuyết trong lòng kinh hãi.
Lữ Thiếu Khanh biết hắn ta muốn trở về Hồ tộc, lưu tại Kỳ thành?
Tên này, chẳng lẽ muốn mượn cơ hội này để cho mình đạt được tán thành của Hồ tộc, lưu lại Kỳ thành?
Kỳ thành tuy nói không cho phép người huyết mạch không thuần lưu lại, nhưng mà đây chỉ là đối với yêu thú bình thường mà nói.
Nếu Hồ tộc đồng ý cho Hồ Tuyết lưu lại, Hồ Tuyết có thể quang minh chính đại lưu tại Kỳ thành.
Nghênh tiếp ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, suy nghĩ của Hồ Tuyết lăn lộn, hô hấp mơ hồ trở nên nặng nề.
Có lẽ thực lực Hồ Tuyết không mạnh, có lẽ thiên phú bình thường nhưng hắn ta không ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận