Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1199: Liên tiếp thăng cấp (tĐ)

Chương 1199: Liên tiếp thăng cấp (tĐ)Chương 1199: Liên tiếp thăng cấp (tĐ)
Sau khi Lữ Thiếu Khanh thở hổn hển vài hơi thì đứng lên, hắn điều động linh lực trong cơ thể, định tiêu trừ mệt mỏi trong cơ thể.
Song khi linh lực điều động liền phát ra tiếng gào thét như sóng to gió lớn, Lữ Thiếu Khanh ngây dại.
Linh lực của mình từ lúc nào trở nên sung túc bàng bạc như vậy?
Lữ Thiếu Khanh lại cảm nhận thử cảnh giới của mình, hắn hơi ngây dại.
Cảnh giới tầng chín?
Chuyện gì thế này?
Lữ Thiếu Khanh giống như nằm mơ, có chút không thể tin được.
Không phải mình xuất hiện ảo cảnh đấy chứ?
Phù văn thần bí cao thâm mạt trắc, cũng không thể làm được như vậy chứ.
Nhưng sau khi hắn cẩn thận xác nhận thì không thể tin được mình đã thật sự từ Nguyên Anh kỳ cảnh giới tâng bảy đột phá lên cảnh giới tầng chín, bước kế tiếp chính là Hóa Thần.
"Ai nha, không ngờ ngươi lợi hại như vậy đấy." Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nóng bỏng nhìn phù văn trước mắt, đạo phù văn màu xám này trong mắt hắn là một mỹ nữ tuyệt thế.
Đạo phù này văn giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian khổ tu, cũng đồng nghĩa giúp hắn tiết kiệm không ít linh thạch.
"Trách lầm ngươi." Lữ Thiếu Khanh đưa tay muốn đi đụng vào phù văn.
Nhưng phù văn lại lóe lên quang mang, chậm rãi tiêu tán trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh gào lên: "Ngươi đừng đi mà, ngươi đi, ta sống thế nào..."
Phù văn màu xám cuối cùng vẫn biến mất, như tro tàn, đón gió phiêu tán.
Lữ Thiếu Khanh thương tâm thất vọng, linh thạch trắng bóng bay mất rồi.
Nếu hắn tiếp tục tham ngộ, hắn có thể đột phá Nguyên Anh kỳ trở thành Hóa Thần không?
Quan trọng hơn là, có thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian khổ tu.
Đây mới là phương thức đột phá mà hắn cần.
Đột phá trong lúc vô tình, không cần tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh rất thương tâm, ngươi cứ thế mà đi, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng chẳng có, quá tuyệt tình.
Hai bên tốt xấu gì cũng ở bên cạnh nhau hai mươi năm, không rên tiếng nào đã bỏ đi, tuyệt tình, tra nam.
Phù văn màu xám biến mất, muốn tiếp tục cũng không thể nào.
Lữ Thiếu Khanh thương tâm thở dài, sau một khắc liền vui vẻ ra mặt.
Lần này thu hoạch lớn.
Cảnh giới bản thân đột phá liên tục hai cấp bậc, đã đạt đến Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín.
Đồng thời lĩnh hội phù văn cũng làm cho tạo nghệ trận pháp của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Trước đó là đại tông sư trận pháp, giờ tâm thần Lữ Thiếu Khanh thân khẽ động, một Tụ Linh Trận lặng lẽ xuất hiện dưới chân hắn.
Quang mang bạch sắc lấp lóe, linh khí nồng nặc tụ đến.
Lữ Thiếu Khanh hít sâu một hơi, nói thâm: "Hiện tại phải gọi là Tôn giả trận pháp?"
Cảnh giới đứng trên đại tông sư trận pháp cũng có nhiều cách gọi, có người gọi Tôn giả trận pháp, có người gọi Tôn sư trận pháp, thậm chí còn có người gọi Thánh sư trận pháp.
Cách gọi không có ước định chính xác, có đủ các loại cách gọi.
Dù sao đại tông sư trận pháp ít càng thêm ít, về phần cao cấp hơn thì càng là trăm ngàn năm chưa từng nghe nói tới.
"Lo mấy thứ đó làm gì, dù sao mình mạnh hơn là được." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, mắt thấy thời gian đã tới, hắn vứt Thần Kinh thạch trên mặt bàn xuống mặt đất, đạp một cước, sau đó mới rời khỏi nơi này.
Hắn đã rời khỏi bên ngoài tiến vào thời gian trong giới chỉ gần nửa canh giờ rồi.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi ra, đặt mông ngồi trên boong thuyền, nhìn trận chiến phía xa, rất là bất mãn: "Vẫn còn đánh xong sao?"
Tiêu Y đang chữa thương cho hai con linh sủng trên boong tàu, con nào cũng bị Giáp Xích làm bị thương, giờ vẫn là bệnh thú trọng thương nằm trên boong thuyền rên hừ hừ.
Tiêu Y vừa vuốt ve bọn chúng, vừa cho bọn chúng ăn linh đan, nhìn dáng vẻ hận không thể dùng hết linh đan trên người mình cho bọn chúng. Hận không thể giúp bọn chúng lập tức khỏe lại.
Sau khi Tiêu Y nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đi ra liền ôm chúng lại gần: "Nhị sư huynh, huynh không phải đi ngủ rồi sao?"
"Sao dậy nhanh vậy? Còn nữa, nhìn huynh hình như còn mệt mỏi hơn."
Có thể không mệt mỏi sao?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng âm thầm chửi thề.
Cả người hắn chẳng có chút sức lực nào đây này.
"Ôn ào quá, ta làm sao đi ngủ được?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn bên kia, nói với Tiêu Y: "Đi, nói huynh ấy nhanh một chút, đừng chơi đùa ở đó nữa."
Tiêu Y cười hì hì một tiếng nhưng kiên quyết không đi chấp hành.
Đại sư huynh làm thế nào là chuyện của Đại sư huynh, Nhị sư huynh có thể bày tỏ ý kiến nhưng nàng làm sư muội tốt nhất không được rên một tiếng, xem thôi là được rồi.
Tiêu Y thuần thục nói sang chuyện khác, ôm đại Bạch tiểu Bạch phía trước, đặt trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh xem thử chúng như thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua hai bạch, nói: "Không chết được, quá cùi bắp"
"Mấy thứ hàng dỏm này cũng có thể đánh các ngươi ra như vậy, phế quá!"
Các ngươi, đương nhiên cũng bao gồm Tiêu Y.
Tiêu Y yếu ớt kháng nghị: "Nhị sư huynh, hắn mặc dù là hàng lởm, nhưng dù sao hăn cũng là Nguyên Anh kỳ, chúng ta đánh không lại cũng là rất bình thường."
"Vậy muội cố gắng tu luyện nghiêm túc chăm chỉ cho ta, đừng cả ngày nghĩ mấy thứ linh tỉnh nữa."
Lữ Thiếu Khanh cốc đầu Tiêu Y: "Cảnh giới của muội bây giờ là gì? Kết Đan kỳ, cảnh giới mà chó cũng thấy ngại đấy."
"Để muội đi theo hai chúng ta, quả thực là mắc cỡ chết người."
"Chừng nào thì muội có thể lợi hại một chút, bước vào Nguyên Anh kỳ cho ta?
Tiêu Y ôm đầu, không khác nhị bạch là mấy cũng nằm rạp trên mặt đất.
Tiêu Y vội vàng kêu lên: "Nhị sư huynh, ta lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình." "Ừm!" Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn nàng: "Cho ta xem thử."
Tiêu Y vội vàng ngồi xuống, xòe bàn tay ra, tâm thần khẽ động, một con tiểu hắc điểu giống tiểu Hắc như đúc xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Bên trong có ẩn chứa một cỗ kiếm ý, một khi bộc phát, uy lực mười phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận