Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 732 - Rời đi? Rời đi làm gì?



Chương 732: Rời đi? Rời đi làm gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐến lúc này Mẫn Phiên mới phát hiện Lữ Thiếu Khanh còn muốn làm cho người ta chán ghét hơn so với mình tưởng tượng, đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng sao?"Ngươi tự mình đi đi, lão tử không phụng bồi."Sau khi nói xong, mang theo tộc nhân chuẩn bị thật cẩn thận rời đi.Ông ta đoán Ngô Công là hướng về phía viên tốn ma thạch năm màu kia mà đến, tốn ma thạch năm màu không ở trên người ông ta, ông ta dẫn người rời đi, Ngô Công hẳn là sẽ không ngăn cản bọn họ.Mẫn Phiên không có ý định ở đây mất mạng với Lữ Thiếu Khanh.Ông ta còn có tộc nhân, không thể ở chỗ này làm lương thực cho rết được.Mẫn Phiên âm thầm nói trong lòng, nếu đã không chịu lấy ra tốn ma thạch năm màu vậy ngươi liền ôm nó cùng đi chết đi, ta không phụng bồi nữa.Nhưng mà ông ta vừa mang theo người rơi xuống phía dưới, con rết phía xa đã động đậy.Cái chân giống như móc sắt nhẹ nhàng cắm vào bên trong tảng đá cứng rắn, thân trên dựng lên, cái miệng kẹp sắc bén đóng mở, như mãnh hổ xuống núi mà lao về phía đám người Mẫn Phiên.Đám người Tang Lạc của Mẫn Phiên kinh hãi, nhao nhao lấy vũ khí của mình ra đánh với Ngô Công.Nhưng mà Ngô Công quá mạnh, lại có thực lực Nguyên Anh kỳ, cho dù Mẫn Phiên dốc hết toàn lực cũng không cách nào tạo thành chút thương tổn đối với Ngô Công.Ngược lại Ngô Công có thể dễ dàng tạo thành tổn thương cho đám Mẫn Phiên.Tốc độ bước chân giống như xúc tu cực nhanh, thoải mái đuổi theo người Tang Lạc trên vách đá, miệng cắn một cái, liền cắn đứt ngang một người Tang Lạc, máu tươi bắn tung tóe.Thân thể thật dài nghiền nát, người Tang Lạc tránh né không kịp lại ngã xuống.Mà đám người Mẫn Phiên dốc hết toàn lực cũng không thể lưu lại chút vết thương nào trên người con rết, ngược lại bởi vì công kích của đám côn trùng đáng ghét là bọn họ mà kích động hung tính của con rết càng nhiều.Con rết càng thêm phẫn nộ, tốc độ càng nhanh, thân hình khổng lồ va chạm qua lại trong sơn cốc, vách núi cao trăm trượng nó cũng có thể thoải mái leo lên, người Tang Lạc không có chỗ nào để trốn.Tâm tình Lữ Thiếu Khanh rất tốt, đứng ở trên núi, từ trên cao nhìn xuống, lớn tiếng hô với Mẫn Phiên: "Tộc trưởng, cố lên, tin tưởng chính mình, ngươi có thể giết nó mà."Trên người Mẫn Phiên và các tộc nhân khác đều mang theo vết thương, dưới sự công kích của Ngô Công đã tử thương mấy người.Lữ Thiếu Khanh lại có thể vui sướng khi người gặp họa nói vậy, làm Mẫn Phiên tức giận đến mức phun một ngụm máu tươi: "Phụt!"Quá khinh người.Mẫn Phiên rất muốn xông lên giết chết Lữ Thiếu Khanh.Ta không đánh lại con rết này, chẳng lẽ còn không thể đánh ngươi sao?Úc Linh nhìn đám người Mẫn Phiên phía dưới tràn ngập đồng tình, thật sự là, các ngươi đắc tội tên hỗn đản này là coi như các ngươi xui xẻo rồi.Úc Linh nói với Lữ Thiếu Khanh: "Bây giờ chúng ta rời đi sao?""Rời đi? Rời đi làm gì?" Lữ Thiếu Khanh kỳ quái: "Xem kịch đi, không vội!"Úc Linh khẽ nhếch miệng, bắt đầu nghi hoặc, tên hỗn đản này muốn làm gì?Hiện tại tranh thủ lúc Ngô Công bị kiềm chế, nhanh chóng rời khỏi nơi này mới là cách làm tốt nhất, chứ không phải đứng ở chỗ này xem kịch.Ta biết ngươi lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nhưng cũng không đến mức ở chỗ này nhìn mấy dã nhân thổ dân này bị rết ăn chứ? Con rết ăn bọn họ xong sẽ đến lượt chúng ta đó."Ngươi muốn làm gì?" Úc Linh thở phì phò nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn chết thì kệ ngươi, đừng lôi kéo ta."Lữ Thiếu Khanh cho Úc Linh một ánh mắt khinh bỉ, bình tĩnh nói: "Không phải chỉ là một con hung thú nhỏ thôi sao? Sợ cái gì?"Trong lòng Úc Linh xoạt một cái, lại bốc hỏa, rất có xúc động ném Lữ Thiếu Khanh xuống.Quả nhiên là không có cách nào nói chuyện tốt đẹp với tên hỗn đản này.Ánh mắt Úc Linh không tốt: "Ngươi muốn làm gì, tốt nhất nên nói rõ ràng đừng ép ta ném ngươi xuống."Ta không đánh được ngươi, nhưng ta không tin ta còn không làm cho ngươi bị thương được.Lúc này Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu, đương nhiên là phải cứu bọn họ rồi. Muốn bỏ mặc bọn họ chạy trối chết, ta làm không được, ta không phải loại người đó."Úc Linh chấn kinh, thốt ra: "Ngươi không có bệnh chứ?"Lời vừa rồi ai nói Úc Linh đều sẽ tin, duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh nói ra, nàng ta đến nửa dấu câu cũng không tin.Lữ Thiếu Khanh là ai, Úc Linh đã rất rõ ràng.Tham sống sợ chết, đê tiện vô sỉ, mặt dày vô sỉ, có thù tất báo, kẻ lòng dạ hẹp hòi siêu cấp vô địch như hắn mà sẽ để ý đến sống chết của đám Mẫn Phiên bọn họ sao?Đám Mẫn Phiên này bị Ngô Công tấn công, Lữ Thiếu Khanh ở một bên không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng cũng coi như Lữ Thiếu Khanh không bình thường.Hiện tại lại còn nói muốn cứu đám thổ dân dã nhân như Mẫn Phiên này. Đánh chết Úc Linh cũng không tin, chẳng lẽ tên hỗn đản này bị người đoạt xác nhập thân sao?Trong lòng Úc Linh bỗng nhiên có thêm vài phần kinh hãi.Nơi này ít nhiều có chút cổ quái, không chừng có lão bất tử nào đó ngàn năm chiếm cứ ở chỗ này, sau đó bám lên người Lữ Thiếu Khanh."Ngươi mới có bệnh ấy." Lữ Thiếu Khanh tức giận: "Ánh mắt hoài nghi của ngươi là sao? Ta không giống người tốt sao?"Úc Linh ăn ngay nói thật, thành khẩn nói: "Cho dù từ phương diện nào mà nói, ngươi và hai chữ người tốt không liên quan đến nhau."Người tốt có ai như ngươi không?Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở dài nói: "Thế nhân hiểu lầm ta quá sâu."Úc Linh ở bên cạnh thậm chí muốn cười lạnh hai tiếng, hiểu lầm? Không tồn tại.Ngươi chính là một tên hỗn đản.Nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Được, nếu muốn cứu bọn họ thì ngươi đi đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận