Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1305: Hai vị đại lão có thể ra ngoài đánh nhau được không

Chương 1305: Hai vị đại lão có thể ra ngoài đánh nhau được khôngChương 1305: Hai vị đại lão có thể ra ngoài đánh nhau được không
Một mùi khét truyền lên mũi Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn một cái, bên ngoài khôi giáp trên người mình đã bị gồ ghề, nông sâu không giống nhau, như bị a xít ăn mòn vậy.
Lữ Thiếu Khanh càng lo âu.
Khôi giáp bên ngoài nguyên anh của hắn được tạo ra từ tia chớp màu đen hấp thụ ở Thánh địa lần trước, cuối cùng lại hấp thu không ít sương mù màu đen để gia cố.
Và bây giờ nó chẳng qua chỉ hơi bị ảnh hưởng đến một chút mà bên ngoài đã bị ăn mòn đến như vậy.
Từ đó có thể thấy được sự kinh khủng của quả cầu màu vàng.
Một khi nguyên anh của hắn bị đánh trúng chính diện, hắn còn sót lại mảnh vụn nào không?
Nhưng mà, bây giờ hắn không thể làm được gì.
Thực lực quá yếu, không làm gì được hai vị đại lão.
Ngoài lo âu, Lữ Thiếu Khanh còn hận đến mức ngứa răng: "Hai tên khốn kiếp các ngươi coi thường ta, đánh nhau trên địa bàn của ta, đừng để ta có cơ hội, nếu không ta sẽ giết chết các ngươi."
Cho tới bây giờ chỉ có hắn chiếm tiện nghi người khác, bây giờ lại bị người khác chiếm tiện nghi.
Cơn tức này, hắn không nuốt trôi được.
Thế là, Lữ Thiếu Khanh đứng bên thận trọng xem, xem hai quả cầu đánh nhau, chờ cơ hội ra tay.
Sau hai đạo thiểm điện này, giữa hai quả cầu không có bất kỳ tổn thất nào, người này không làm gì được người kia.
Thế là, quả câu màu vàng xoay tròn xoẹt xoẹt bổ ra tiếp một đạo tia chớp màu vàng.
Còn quả cầu năng lượng màu đen cũng vậy, ăn miếng trả miếng, bổ ra tia chớp màu đen ứng đối.
Hai quả cầu giống như hai vị cung tiễn thủ, cầm cung tên đối xạ nhau trên chiến trường.
Tia chớp hai loại màu sắc một vàng một đen lại một lần nữa va chạm, tràn ngập ở trên bầu trời.
Lữ Thiếu Khanh nhìn trên bầu trời hiện đầy hai loại tia chớp màu sắc khác nhau như hai vị lôi thần chánh tà chém giết.
Tia chớp giống như lôi long cắn xé, khí tức bạo ngược xé rách bầu trời, giống như dù phải đánh tan thế giới này cũng phải phân được thánh bại.
"Mụ nội các ngươi, có thể nhẹ nhàng một chút được không?" Lữ Thiếu Khanh tức miệng mắng to, hắn bây giờ đã cảm thấy đau đầu rồi.
Hai quả cầu đánh nhau ở đây, đánh đến trời đất u ám, trời long đất lỡ, cuối cùng bị thương vẫn là Lữ Thiếu Khanh.
Nếu như thật sự đánh tan thức hải của hắn, người hắn coi như bị phế rồi.
Lữ Thiếu Khanh vừa khẩn cầu hai quả cầu nhẹ tay một chút, vừa nghiêm túc quan sát hai quả cầu.
Theo thời gian trôi qua, Lữ Thiếu Khanh phát hiện trạng thái hai quả cầu đã suy yếu. Ánh sáng bên ngoài ảm đạm yếu ớt, tia chớp phát ra cũng dần dần nhỏ đi, giống như chiến đấu không ngừng cũng đã tiêu hao năng lượng của bọn chúng.
Cơ hội sắp tới sao?
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh trở nên sắc bén.
Hắn không nóng nảy xuất thủ, mà tiếp tục yên lặng ở bên cạnh, chờ đợi.
Sau bốn năm chục hiệp, ánh sáng bên ngoài hai quả cầu ảm đạm, tia chớp bổ ra cũng trở nên uể oải.
"Âm!"
Hai đạo thiểm điện cuối cùng đang va chạm, sau đó hai quả cầu liền ngừng lại, không xuất thủ nữa.
Chúng chậm rãi chuyển động trên bầu trời, nhìn như hai vầng thái dương treo giữa bầu trời cao. Bọn chúng chậm rãi xoay tròn như đang đang nghỉ ngơi lấy sức, tích góp thực lực, chờ đợi thời cơ thích hợp tái chiến.
Điều trí mạng hơn là, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang bị chúng hút đi.
Lần này thì không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lữ Thiếu Khanh nhảy cẵng lên, nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi thật là quá đáng."
"Coi như ta không tồn tại đúng không?"
Bà nội nó, các ngươi đánh nhau trên địa bàn của ta, thấy các ngươi lợi hại, ta nhịn.
Bây giờ sau khi đánh xong còn hóa thành trùng hút máu? Khi dễ ta dễ bắt nạt đúng không?
Lữ Thiếu Khanh giận đến mức mũi lệch đi.
Đây giống như hai tên cường đạo tới nhà người khác đốt giết đánh đập, sau khí phá hoại nhà người khác xong, mệt mỏi còn bảo chủ nhân nhóm lửa nấu cơm cho bọn hắn ăn.
Việc này mà còn nhịn được thì không việc gì mà không nhịn được.
Chờ sau khi các ngươi ăn uống no say có phải lại định tiếp tục đánh nhau đúng không?
"Hai vị đại lão, các ngươi có thể ra ngoài được không?"
Lữ Thiếu Khanh quyết định tiên lễ hậu binh, nhẹ giọng khuyên giải, dẫu sao hắn cũng là một người lịch sự.
Hăn xoa mũi, hét lên với bầu trời: "Chỗ này quá nhỏ, không thích hợp cho các ngươi đánh nhau, đi ra ngoài đánh có được không?"
"Bên ngoài rất rộng, không khí tốt, là nơi tốt để đánh nhau."
Thờ ơ.
Hai quả cầu vẫn ta thích ta làm, chậm rãi chuyển động, hút linh lực từ trong cơ thể của Lữ Thiếu Khanh.
Không coi Lữ Thiếu Khanh ra gì.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh khó coi, cho các ngươi thể diện các ngươi không cần thể diện đúng không?
Lữ Thiếu Khanh cũng không nhịn được nữa trong lòng tức giận: "Không nổi giận, tưởng ta là mèo bệnh đúng không?"
Lửa giận bốc mạnh lên khiến Lữ Thiếu Khanh quyết định không nhịn nữa.
Nguyên anh chợt lóe, trong nháy mắt vừa đến trước mặt quả cầu màu vàng, Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, một kiếm hung hăng đánh xuống, chém thành hai khúc. Tia chớp màu vàng bên ngoài lẹt xẹt, điện quang bắn ra bốn phía.
Sau khi bổ ra một kiếm, Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt lui về phía sau.
Mặc Quân ôm bụng từ trong thân kiếm nhảy ra, kêu to: "A a a, đau chết ta, đau chết ta, đây là thứ quỷ gì!"
Mặc Quân bị giật điện tóc tai dựng đứng, trên người quanh quẩn tia chớp màu vàng giống như bị lửa lớn nướng nó vậy, thậm chí trên người còn bốc lên khói trắng.
Lữ Thiếu Khanh quát lên: "Bớt ở đây kêu la đi, xem thử có ăn được không cho ta"
"Lão đại, người không ngu đấy chứ? Cái màu này vừa nhìn đã thấy ghét rồi!" "Bớt nói nhảm! Nhanh!"
Mặc Quân nghiến răng, thử bắt đầu chiếm đoạt tia chớp màu vàng trên người.
Không ngờ nó lại thật sự bị chiếm đoạt.
Tia chớp màu vàng bên ngoài lóe lên mấy cái rồi chui vào trong cơ thể Mặc Quân, chỗ đau của Mặc Quân cũng theo đó biến mất, rên rỉ một tiếng: "Thoải mái!"
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh chợt lóe lên, trong lòng đại định, xem ra có thể ăn được.
Ánh mắt của nó rơi lên người quả cầu màu vàng, điện quang của quả câu màu vàng lóe lên, một lần nữa khôi phục nguyên trạng, tuy nhiên thể tích đã rút nhỏ đi một chút xíu.
Quả cầu màu vàng khôi phục nguyên trạng, ánh sáng bên ngoài lấp lóe lộ ra một cổ khí tức bạo ngược.
Tiếp đến, một tia chớp màu vàng rơi lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Ầm.." Chương 1306: Ta tự nổ ta
Tia chớp màu vàng phá vỡ chân trời, giống như một con trâu điên mù quáng, đăng đẳng sát khí, mang theo khí tức tàn bạo đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh hoảng hốt, ở trước mặt tia chớp màu vàng, hắn cảm nhận được khí tức tử vong.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh không hoảng hốt.
Trong nháy mắt tia chớp màu vàng xuất hiện, hắn liền chạy đến bên cạnh quả cầu năng lượng màu đen.
"Đại lão, cứu mạng!"
Ta không tin cơ hội tốt như vậy, khách trọ chó ngươi lại không ra tay.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh có dự tính, khách trọ chó rất giảo hoạt. Đây cũng là nguyên nhân hắn dám xuất thủ với quả cầu màu vàng.
Không có khách trọ chó, trong lòng hắn có giận đến mấy cũng chỉ có thể làm con rùa rụt đầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lữ Thiếu Khanh, quả cầu năng lượng màu đen không hề thờ ơ, cũng xuất thủ.
Tia chớp màu đen giống như một sợi dây thừng màu đen quăng ra, nhắm chuẩn vào tia chớp màu vàng.
Ầm!
Trong một tiếng vang thật lớn, hai đạo thiểm điện lại một lần nữa va chạm, chôn vùi lẫn nhau.
Lữ Thiếu Khanh hoa mắt một cái, quả cầu năng lượng màu đen biến mất, vạch ra một đạo quỹ tích trên không trung giống như sao băng đập xuống quả cầu màu vàng. "Râm!"
Không gian chung quanh chấn động, quả cầu năng lượng màu đen đụng vào quả cầu màu vàng.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Khách trọ chó, không tin ngươi không ra tay."
"Muốn nghỉ ngơi lấy sức? Nghỉ giữa hiệp à?"
"Nằm mơ, các ngươi muốn đánh thì tiếp tục đánh cho ta, đánh cho óc chó của các ngươi bay ra ngoài luôn đi.
Tất thảy mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Lữ Thiếu Khanh.
Hắn không cho phép hai quả cầu khốn kiếp này nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục chiến đấu ở đây.
Muốn đánh thì đánh liên tục đi, đánh cho tới khi cả hai bên đều kiệt sức, không còn sức đánh nữa mới được.
Nếu không con chim sẻ như hắn sao có thể yên tâm chiếm tiện nghỉ được?
Điều khiến Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc là hai quả cầu không nổ tung mà đè ép chung với nhau, điện quang chung quanh lóe lên, lẹt xẹt, tia chớp màu đen và tia chớp màu vàng một lần nữa dây dưa cùng một chỗ.
Lữ Thiếu Khanh đứng bên thận trọng quan sát một hồi, lẩm bẩm: "Bọn chúng không phải đang muốn ăn đối phương đấy chứ?"
Hai quả bóng đều tự toát ra ánh sáng riêng, điện quang lóe lên, nơi tia chớp hai màu sắc khác nhau giáp giới như binh lính bài binh bố trận, anh dũng chém giết, muốn công chiếm quốc thổ của đối phương. Mặc Quân từ trong kiếm nhảy ra, chảy nước miếng: "Lão đại, màu vàng ăn ngon, ta muốn ăn."
Lúc này Lữ Thiếu Khanh muốn tát bay nó, mắng: "Ngươi ăn yêu đan của ta †a còn chưa tính sổ với ngươi."
"Ngươi nhìn thử ngươi xem, móa nó như hoài thai mười tháng, hay ngươi mang thai đôi rồi, ngươi còn muốn ăn à?"
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, sao bên cạnh ta toàn mấy kẻ ăn hàng vậy?
Mặc Quân bay trở về, có mấy phần u oán: "Lúc ấy không phải không nhịn được sao? Hơn nữa, không phải ban nãy người bảo ta ăn à?"
Lữ Thiếu Khanh liếc xéo rồi trợn mắt nhìn nó: "Ta bảo ngươi thử xem có thể ăn được không, có thể ăn thì để ta ăn."
Mặc Quân sờ bụng mình, càng thêm u oán, nó liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, chui trở về trong kiếm.
Quá làm cho kiếm thương tâm, không thể ăn, vậy thì không nhìn nữa.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm đứng bên thận trọng quan sát, đồng thời cất giấu khí tức của mình.
Hắn quan sát hai quả cầu đè ép, chiếm đoạt nhau.
Hai quả cầu như đã dán chung lại một chỗ, chỗ dán lại với nhau ngọ nguậy, đều đang cắn nuốt đối phương.
Theo thời gian trôi qua, hai quả cầu chồng lên, dung hợp với nhau biến thành một hình cầu mép không bằng phẳng, hai màu vàng đen lẫn lộn.
Màu vàng cùng màu đen qua lại dây dưa, tia chớp kinh khủng không ngừng lóe lên, chiếu sáng chung quanh, tản ra khí tức nguy hiểm. Nhưng theo thời gian trôi qua, tia chớp chung quanh trở nên yếu ớt, Lữ Thiếu Khanh cũng dần dần tiến tới gần.
Hai quả cầu tương ái tương sát lâu như vậy cũng hòm hòm rồi.
Khí tức khiến tim hắn hồi hộp đã trở nên yếu đi, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy hai quả cầu đã đến bước sơn cùng thủy tận rồi.
Dần dần, dưới cái nhìn soi mói của Lữ Thiếu Khanh, quả cầu hỗn tạp trước mắt ngưng ngọ nguậy.
Màu vàng và màu đen bên ngoài lần lượt thay thế nhau, giống như quả banh da phối hai màu, treo lơ lửng lắng lặng trên không trung.
Đấn lúc rồi!
Hung quang trong mắt Lữ Thiếu Khanh chợt lóe lên, sát ý nâng cao. Mặc Quân kiếm hung hăng huơ ra một kiếm, kiếm mang sắc bén, kiếm quang sáng chói, kiếm ý bạo ngược.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh dữ tợn, vô cùng tàn bạo, một kiếm này hội tụ toàn bộ sức mạnh của hắn.
"Phập!"
Một âm thanh nhỏ vang lên, quả cầu trước mặt hắn lập tức bị đánh thành hai nửa.
Cổ tay Lữ Thiếu Khanh xoay một cái, nhanh như thiểm điện, kiếm thứ hai càn quét tới.
Giống như càn quét thiên hạ, san bằng quỷ mị võng lượng trong thiên hạ.
Quả cầu bị chém thành hai nửa một lần nữa bị chém, hóa thành bốn phần.
Kiếm ý bạo ngược giống như cá ăn thịt người ngửi được mùi máu, ùa lên, điên cuồng công kích.
Đồng thời, linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh mãnh liệt dâng trào, ngoắc tay, hỏa cầu thật lớn từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào quả cầu.
"Âm!"
Tiếng nổ to lớn vang lên, trong thức hải, đất rung núi chuyển, khí lãng khổng lồ cuốn lên con sóng cao trăm trượng.
Lại là cảnh tượng như ngày tận thế.
"Fuckl"
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu mình một cái, hơi choáng váng.
Sau đó hắn bi phẫn không thôi: "Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm, tự mình nổ mình."
"Tốt nhất là nổ chết luôn các ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm, nghiêm túc chờ đợi. Khói dây đặc cuồn cuộn, hắn cũng không biết kết quả như thế nào.
Nhưng hai quả cầu đã đánh tới mức đèn cạn dầu, kiệt sức, hắn xuất thủ đánh lén, coi như không giết chết bọn chúng cũng có thể khiến bọn chúng bị thương nặng.
Lữ Thiếu Khanh có lòng tin vào chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận