Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1271: Không có phẩm chất nhất là lão đầu kia

Chương 1271: Không có phẩm chất nhất là lão đầu kiaChương 1271: Không có phẩm chất nhất là lão đầu kia
Bị, bị phát hiện?
Bốn người Tương T¡ Tiên vô cùng kinh hãi.
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh linh mẫn vậy sao?
Có Tương Quỳ ở bên cạnh yểm hộ mà vẫn có thể bị phát hiện?
Đây là năng lực Nguyên Anh kỳ có thể có sao?
Nếu vậy, vì sao bọn hắn không có?
Sắc mặt Dận Khuyết âm trầm, thấp giọng nói: "Đáng ghét, sao hắn có thể phát hiện được?”
Đáng ghét.
Lại để hắn có cơ hội thể hiện trước mặt đại tiểu thư rồi.
Dận Khuyết khẽ nói với đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, không chừng là có người đã mật báo."
Nhìn thấy ánh mắt Dận Khuyết rơi trên người mình Chu Quang Viễn rất muốn đánh một trận tơi bời đầu chó ngay trước mặt đại trưởng lão.
Tương Quỳ thản nhiên nói: "Hắn không phát hiện được chúng ta."
"Tiểu tử khốn kiếp giảo hoạt."
Tương Quỳ là ai?
Lão hồ ly.
Có tình huống nào mà ông ta chưa từng nhìn thấy.
Hành động vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh vừa nhìn đã biết gạt người.
Dù sao ông ta cũng là Hóa Thần, theo dõi Nguyên Anh bị phát hiện, ông ta còn lăn lộn cái quái gì.
Tương Ti Tiên bọn hắn cũng hiểu ra.
Dận Khuyết lúc này lại giận: "Tiểu nhân hàn hạ."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh kêu lên một tiếng, qua mấy hơi thở, Lữ Thiếu Khanh lại kêu: "Sao vậy? Đại trưởng lão, còn định nấp sao?"
"Ông sẽ không cho là ông là Hóa Thần, ta sẽ không phát hiện được ông đấy chứ?"
Bốn người Tương T¡ Tiên hoảng hốt, trong lòng một lần nữa dao động, thật sự bị phát hiện rồi sao?
Duy chỉ có Tương Quỳ là đồi dào lòng tin vào bản thân, không động đậy, treo giữa trời, từ trên cao nhìn xuống Lữ Thiếu Khanh.
Sau vài hơi thở qua đi, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mở miệng: "Không thể nào? Lão đầu, ông là rùa đen à? Sao không chịu ra vậy?”
Vãi!
Tương Quỳ không cử động nhưng rất muốn lao xuống thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.
Ngươi mới là rùa đen, cả nhà ngươi mới là rùa đen.
Nhưng trong lòng Tương Quỳ âm thầm khuyên bảo bản thân, nhịn, xem thử hắn định làm gì.
Một trận yên tĩnh qua đi, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cười ha ha: "Càng sống càng hồ đồ sao?"
"Thật sự cho rằng ta không biết là ông à?"
Sau khi nói xong, đột nhiên giơ kiếm về phía Tương Quỳ. Mặc Quân kiếm vung xuống một kiếm, Mặc Quân kiếm trong mắt mấy người Tương T¡ Tiên giống như biến thành một kiếm kình thiên, vỡ vụn thương khung, lao thẳng về phía Tương Quỳ.
Chỉ một kiếm nhàn nhạt như vậy lại ẩn chứa ý cảnh kinh khủng, như xé rách bầu trời, cũng xé rách linh hồn mấy người Tương Ti Tiên khiến cơ thể bọn hắn không chịu được run rẩy lên.
Mặc dù là một kiếm bình thường nhưng lại mang khí thế không thể địch nổi khiến bọn hắn không sinh ra bất kỳ ý định phản kháng nào.
Giờ khắc này, bốn Nguyên Anh kỳ như Tương T¡ Tiên mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh bổ ra một kiếm này, không phải bọn hắn có thể ngăn cản được
Trước mặt một kiếm này, bọn hắn không chết cũng phải trọng thương.
Thật, thật sự bị phát hiện sao?
Bốn người Tương Ti Tiên cả kinh đến mức suýt nữa thì hét lên.
Duy chỉ có Tương Quỳ là không có hành động gì, đối mặt với một kiếm này ông ta chỉ nhẹ nhàng mang theo đám người di chuyển một chút, dễ dàng tránh đi một kiếm này.
Dận Khuyết tê cả da đầu: "Chúng ta thật sự bị phát hiện rồi sao?"
Chưa bị phát hiện thì vì sao lại xuất kiếm với chúng ta, hơn nữa còn phán đoán chính xác vị trí của chúng ta như thế.
Tương Quỳ lại nói: "Không đâu." Hừ, tiểu tử, muốn đấu với ta? Ngươi còn non lắm.
Chu Quang Viễn thì lập tức vuốt mông ngựa: "Đại trưởng lão thực lực hơn người."
Tương Quỳ lắc đầu, trong lòng thở dài, tâm mắt mấy tiểu quỷ này còn hơi kém một chút, ông ta đành giải thích: "Một kiếm kia thanh thế không tính quá lớn, đoán chừng là không muốn kinh động người khác."
"Cho nên vẫn là đang thử thăm dò."
"Kỳ quái!" Lữ Thiếu Khanh bên này mấy lần không công mà lui, cảm thấy rất kỳ quái.
"Thật sự không đi theo sao? Nhưng mà cảm giác bị nhìn chằm chằm là có chuyện gì xảy ra chứ?"
Lúc này, Tiêu Y cũng lấy lại tinh thần tới: "Nhị sư huynh, không có người đi theo chúng ta à?"
"Ban nãy huynh gạt người thôi sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Sau khi xuất phát, ta đã cảm thấy có người đi theo ở phía sau."
Giọng của Tiêu Y truyền đến trong tai mấy người Tương T¡ Tiên, bọn Tương Ti¡ Tiên cạn lời rồi.
Tên này, quả nhiên khó chơi.
Tiêu Y lại quay đầu nhìn đằng sau một chút: "Hẳn là không có người đi theo đâu."
"Nhị sư huynh, huynh căng thẳng thái quá rồi đấy?"
"Căng thẳng?" Lữ Thiếu Khanh lại cốc nàng một cái: "Ta là cẩn thận."
Sau đó Lữ Thiếu Khanh lại hỏi Kế Ngôn: "Huynh cũng có cảm giác này đúng không?” Kế Ngôn gật đầu.
"Nhìn đi, tuyệt đối có người đi theo. Ngoại trừ lão đầu đại trưởng lão kia, ta thực sự nghĩ không ra ai có thể có phẩm chất như vậy."
Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiêu Y: "Đừng thấy lão kia tướng mạo rất hiền hòa, trên thực tế tâm địa rất xấu!"
Vãi!
Tương Quỳ nghe vậy, nộ khí trong lòng bắt đầu xuất hiện.
Tiểu tử đáng ghét khốn kiếp.
Tiêu Y không hiểu: "Vì sao?"
"Ta cảm thấy đại trưởng lão là người rất tốt, nếu không sao có thể dạy dỗ ra được người như Ti Tiên tỷ tỷ."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Muội không hiểu rồi, Tương T¡ Tiên cô nương là người tốt bẩm sinh."
"Lão đầu kia rất xấu, nếu không muội thấy vì sao người tổ chức Thí Thần không có ai lịch sử cả? Nhà dột từ nóc, tất cả đều do người dẫn đầu, không cần phải nói nữa, chắc chắn là do lão đầu kia."
Người tổ chức Thí Thần không có chút lễ phép nào, vừa nhìn đã biết do phẩm hạnh đạo đức thủ lĩnh không được, trên sao dưới theo vậy, hư từ trên hư xuống.
Không thể nhịn.
Không thể nhịn.
Trong lòng Tương Quỳ gầm thét.
Hóa Thần ta không phát uy, ngươi coi ta là Trúc Cơ kỳ sao?
Tương Quỳ không nhịn được nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, có trời mới biết Lữ Thiếu Khanh còn muốn nói xấu ông ta như thế nào nữa.
Bên cạnh còn có bốn tiểu bối, nếu còn bị nói tiếp, thể diện này không cách nào giữ được nữa. Chương 1272: Nơi này chính là cửa vào
Tương Quỳ không kìm được nữa, để lộ thân hình, gầm lên một tiếng: "Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì?"
Tiêu Y kinh hãi: "Thật sự theo phía sau à?"
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Nhìn đi, mang cả thủ hạ đồ tên nghe trộm, rất không có phẩm hạnh."
"Ngươi nói cái gì?" Tương Quỳ lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi muốn chịu khổ rồi đấy."
"Sao?" Lữ Thiếu Khanh không phục: "Ông làm, còn không cho người ta nói à?"
"Nói để ta tìm kiếm lối vào nhưng ông lại lén lút đi theo thì có ý nghĩa gì? Không chơi nổi à?" "Tìm lối vào?" Tim Tương Quỳ nhảy thót một cái: "Ngươi đang tìm lối vào sao? Lén la lén lút, tới đây định làm gì?"
"Ai nha, lão đầu, không lén lút lần mò, chẳng lẽ phải gióng trống khua chiêng sao?”
Tả Điệp ở bên cạnh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh kiên cường như thế, không nhịn được lầm bầm, lại một lần nữa phát ra khảo vấn linh hồn: "Rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin?"
"Dám dùng thái độ như vậy đối đãi với đại trưởng lão?"
Lữ Thiếu Khanh thính tai, nghe được lời này của Tả Điệp, hắn ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Ta đẹp trai."
Đẹp trai?
Đám người không kìm được trầm mặc, da mặt này, vô địch. Tường thành dày mười dặm cũng không dày bằng da mặt tên này.
Đẹp trai là dám dùng thái độ như vậy đối đãi với đại trưởng lão?
Trước mặt thực lực tuyệt đối của đại trưởng lão, cho dù là thiên hạ đệ nhất soái ca cũng vô ích.
Dưới một cái tát, nên chết vẫn phải chất.
Dận Khuyết không kìm được khinh bỉ: "Không biết xấu hổ."
Tương Quỳ cũng trầm mặc, kẻ đê tiện vô địch, tên tiểu tử khốn kiếp này quả nhưng chẳng cần đến thể diện.
Cuối cùng vẫn là Tương T¡ Tiên phá vỡ trầm mặc: "Mộc công tử, các ngươi tới nơi này làm gì vậy?"
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh nộ ra nụ cười khó nắm bắt, giống như biết được bí mật của người khác, nói: "Ngươi phải hỏi gia gia ngươi chứ?"
Trong lòng Tương Quỳ giật thót, phát hiện được gì rồi sao?
Tương Quỳ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Ta không biết ngươi có ý gì."
"Ông nói ta tới đây làm gì?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, vẫn không có ý định nói ra đáp án."
Đám người lúc này mới hiểu ra.
Trong lòng mấy người Tương Tỉ Tiên giật mình.
Không thể nào?
Chẳng lẽ nơi này chính là lối vào thế giới Huyền Thổ?
Ánh mắt bốn người Tương T¡ Tiên rơi trên người Tương Quỳ mang theo nghi ngờ nồng đậm.
Còn Tiêu Y thì trực tiếp hơn nhiều, kéo áo Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Nhị sư huynh, huynh, huynh nói nơi này là lối vào thế giới Huyền Thổ sao?"
Trời ạ.
Nhị sư huynh ngầu vậy sao?
Thật sự tìm được lối vào thế giới Huyền Thổ sao?
Lữ Thiếu Khanh đẩy tay Tiêu Y ra, hỏi Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, ông nói nơi này có phải không?
Trong lòng Tương Quỳ phiền muộn, câu trả lời, khó chết đi được.
Ừ, thừa nhận vậy.
Không thừa nhận, đến lúc bị vạch trần ông ta nói dối, mặt mo này sẽ mất sạch.
Ngay vào lúc Tương Quỳ đang khó xử, Dận Khuyết mở miệng, hắn ta cười ha ha nói: "Tiểu tử, ngươi nói nơi này chính là lối vào thế giới Huyền Thổ sao?"
"Ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ hay thế nào?"
Nơi này Dận Khuyết không dám nói đến mấy trăm lần nhưng đến vài lần thì vẫn có.
Nó hoàn toàn là một ngọn núi nhỏ bình thường, không hề có chút gì đặc biệt.
Thực vật, động vật cũng ít hơn mấy ngọn núi xung quanh nhiều.
Sao có thể là lối vào của thế giới Huyền Thổ được?
Lý trí của Dận Khuyết hơi mất đi, giờ hắn ta chỉ muốn phủ nhận Lữ Thiếu Khanh, tốt nhất để hình tượng của Lữ Thiếu Khanh rớt xuống ngàn trượng, trở thành một con chuột chạy qua đường trong suy nghĩ của Tương Ti Tiên. Dận Khuyết mở miệng, giúp Tương Quỳ giải vây.
Lực chú ý của Lữ Thiếu Khanh đặt trên người Dận Khuyết, ánh mắt nhìn Dận Khuyết có vài phần khinh miệt, đầu óc tên này có vẻ không được nhanh nhạy lắm, hắn cười ha ha, thừa nhận nói: "Không sai, nơi này chính là lối vào thế giới Huyền Thổ."
Sau khi nói xong hắn dùng chân chà chà mặt đất, biểu thị mình không nói đùa.
Trong lòng Tương Quỳ trầm xuống.
Tiểu tử khốn kiếp!
Nhưng, vì sao?
Nơi này cách khu cư trú rất xa, í tai lui tới, cũng không có gì đặc biệt, không có ai chú ý đến.
Có thể nói là vô cùng bí ẩn không đáng chú ý, Lữ Thiếu Khanh làm thế nào tìm ra được?
Tương Quỳ không nói gì, vẫn là Dận Khuyết mở miệng trước.
Dận Khuyết tựa như là nghe được chuyện cười lớn: "Ha ha. Ngươi nói phải là phải sao?"
"Ta thấy ngươi đang dọa người thôi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi đến một lần là có thể tìm được lối vào của thế giới Huyền Thổ?"
"Nếu vậy, ngươi mở ra cho chúng ta xem nào?”
Chu Quang Viễn lắc đầu, hắn ta cũng không tin, nói: "Sư phụ từng nói, thế giới Huyền Thổ được bảo vệ rất tốt, không ai có thể dễ dàng tìm được."
"Cho dù muốn mở cũng phải do đại trưởng lão mở mới được." Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không chút lưu tình với Tương Quỳ, lúc này Chu Quang Viễn không muốn rút ngắn quan hệ với Lữ Thiếu Khanh nữa.
Lỡ như vì thế chọc giận đại trưởng lão, được không bù mất.
Tả Điệp nói thầm: "Khoác lác."
Lữ Thiếu Khanh nghe thấy lời của mọi người cũng không tức giận mà nâng chân phải lên nhẹ nhàng giãm mạnh.
Ngọn núi nhỏ dưới chân lập tức có phản ứng, bắt đầu phát sinh chấn động, nhẹ nhàng chấn động, nếu như không ở bên cạnh sẽ khó phát hiện ra được.
Trên mặt đất của núi nhỏ sáng lên từng đạo quang mang như có gì từ dưới mặt đất phá đất bước ra.
Từng đạo quang mang xuyên phá mặt ngoài bùn đất, đồ vật bên dưới chậm rãi hiển hiện. Trong ánh mắt khiếp sợ của mấy người Tương Ti Tiên, từng đạo trận văn hiển hiện, trận pháp tản ra bạch quang nhàn nhạt hiện lên.
Trận pháp như cái lồng bao phủ núi nhỏ.
Quang mang nhàn nhạt chiếu sáng núi nhỏ, tựa như Thánh Sơn, tản mát ra mấy phần khí tức thần thánh.
"Cái này, cái này."
Sắc mặt mấy người Tương Tỉ Tiên chấn kinh, nơi này thật sự là lối vào của thế giới Huyền Thổ sao?
Tương T¡ Tiên không kìm được nhìn về phía gia gia mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận