Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1957

Chương 1957Chương 1957
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Đáng, chết!”
Hắc Thước cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng để cho mình duy trì tỉnh táo, cưỡng ép điều động tất cả năng lượng trong cơ thể mình. Thần thức đáng sợ khiến Hắc Thước biết nàng ta đã không có phần thắng rồi.
Thời khắc bây giờ chỉ có thể tụ tập năng lượng còn lại của mình, cùng Lữ Thiếu Khanh đồng quy vu tận, nàng ta mới có một chút hi vọng sống. Nàng ta phát ra một tiếng _ tiếng kêu chói tai, dự định vỗ cánh, làm nổ ba sợi lông vũ trên đầu mình.
Bỗng nhiên Hắc Thước cảm giác được có một cái tay tóm lấy cánh mình.
Hắc Thước kinh hãi, cúi đầu xem xét, phát hiện là bàn tay màu đen của Lữ Thiếu Khanh tóm lẫy nàng ta.
Phân thân của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười lạnh, Hắc Thước liền cảm giác được một cỗ hấp lực cường đại từ trong tay Lữ Thiếu Khanh truyền đến.
Năng lượng trong cơ thể như nước sông vỡ đề không ngừng biến mất, mặc cho Hắc Thước ngăn cản thế nào cũng đầu vô ích.
Hắc Thước càng thêm hoảng sợ, đối phương rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Thế mà có thể thôn phệ năng lượng của nàng ta.
Hắc Thước giãy dụa, hai cánh liều mạng muốn võ nhưng tay của đối phương tựa như chiếc kìm luôn giữ chặt cánh của nàng ta.
Bỗng nhiên!
Nàng cảm giác được đầu của mình choáng váng, dường như trong cơ thể có vật gì hung hăng va chạm. Đợi nàng ta kịp phản ứng, Hắc Thước phát hiện ý thức của mình tựa hồ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đối phương chẳng những có thể thôn phệ năng lượng của nàng ta mà còn có thể thôn phệ ý thức của nàng ta.
Hắc Thước càng luống cuống. Bên này thần thức mãnh liệt như thủy triều, không ngừng đánh thẳng vào nàng ta.
Bên kia năng lượng cùng ý thức không ngừng bị thôn phệ. Hơn nữa, đáng chết hơn là, sương mù màu đen trong cơ thể nàng ta cùng bị thôn phệ, làn da của nàng ta đang biến trắng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Màu đỏ trong hai mắt Hắc Thước bắt đầu rút đi, mê mang bắt đầu chiếm cứ đôi mắt nàng ta.
Cuối cùng, Hắc Thước càng ngày càng trắng, mê mang trong hai mắt cũng từ đó tiêu tán, thay vào đó là trống rỗng.
Ý thức tà ác của nàng ta bị thôn ph. Còn cảnh giới phân thân Lữ Thiếu Khanh thì tăng lên như tên lửa.
Đợi tới khi dân hấp thu dừng lại, Hắc Thước đã trở thành một thi thể xác không, đồng thời hình thể nàng ta đã thu nhỏ hơn một nửa.
Thân thể từ con bê con biến nhỏ bằng khoảng con diều hâu lớn.
J5 Innlle
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy trong cơ thể mình vang lên một tiếng vang nhỏ, giống như có thứ gì đó bị đánh nát. Khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, đột phá một tiểu cảnh giới, tiến vào cảnh giới tầng sáu.
Đồng thời cảnh giới phân thân đã đến Hóa Thần cảnh giới tầng chín.
Mặc dù rất rung động nhưng Lữ Thiếu Khanh không còn dám để phân thân hút tiếp, hút tiếp, Hắc Thước sẽ không còn nữa mất.
Lữ Thiếu Khanh gãi đầu một cái, nói thầm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Giờ cũng có thể gọi là Ma Thước rồi, nếu còn hút nữa phải gọi là Thước Mao mất.” Sau khi đánh giá phân thân của mình một lượt, bất đắc dĩ thở dài.
“Hố cha nó rồi, lúc đầu định hấp thu hết sương mù màu đen trong cơ thể nàng ta, không ngờ hút hơi lố, suýt hút thành chim khô mất rồi.” “Ý thức cũng biến mất cùng rồi sao?”
Lữ Thiếu Khanh không ngờ Hắc Thước lại bị hút quá mức như vậy, tuy nhiên ý thức của Hắc Thước biến mất với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt. Chí ít, bí mật phân thân của hắn không cần lo bị Bạch Thước biết.
Nghĩ tới đây, Lữ Thiếu Khanh rất là ưu thương: “Ai, đen thui, làm sao dám ra ngoài gặp người đây.”
Tiếp theo, hắn khinh bỉ Hắc Thước một chút: “Đúng thật là, cũng không biết ai cho ngươi dũng khí nữa?” “Xương Thần sao?”
Lữ Thiếu Khanh thu phân thân lại, bồng nhiên sương tránh xung quanh cuốn lên. Thần thức Lữ Thiếu Khanh quét qua, nói thầm: “May là xong việc rồi.”
Ở bên ngoài, Bạch Thước cùng đám người chạy tới nơi này.
Nhìn thấy nơi này sương trắng quanh quẩn, thần thức tất cả mọi người đều bị ngăn cách.
Liễu Xích nhíu mày: “Nơi này, là trận pháp?”
Hung Trừ cười lạnh không thôi: “Quả nhiên bố trí trận pháp ở chỗ này, hữu dụng không?”
“Tiền bối, nơi này bố trí trận pháp gì?” Ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Thước.
Bạch Thước lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Nàng ta không dò xét nơi này cho nên trong lòng Bạch Thước hơi buồn bực, thậm chí hơi muốn đánh người.
Nhân loại, thật đáng ghét. “Trận pháp, nhốt được nàng ta không?” Liêu Xích chần chờ nói.
Bạch Thước lắc đầu, khẳng định nói: “Không nhốt được, trừ phi là đại trận cấp tám trở lên, nếu không vô ích.” Trong lòng Bạch Thước càng thêm nghi hoặc, nàng ta tin Lữ Thiếu Khanh sẽ không bố trí một trận pháp cấp tám ở đầy.
Hắn bế trí trận pháp có tác dụng gì?
“Tiền bối, bây giờ nên làm gì?”
Hung Trừ hỏi thêm lần nữa: “Có nên vào trong xem thử không?”
“Lỡ như bên trong có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết.” Trong lòng Bạch Thước dao động.
Nhưng Thiều Thừa lại có ý khác, ông nói với Bạch Thước: “Tiền bối, chờ một chút.” “Thiếu Khanh sẽ không để người thất vọng đâu.”
Giống như Kế Ngôn, thân là sư phụ ông tràn ngập lòng tin đối với Lữ Thiếu Khanh. Bạch Thước nhíu mày, nàng ta không yên lòng, không nghe Kế Ngôn, mang theo người tới đây, tiềm ẩn mục đích rất rõ ràng.
Nàng ta ngẫm nghĩ, chậm rãi lắc đầu: “Không được, chúng ta không thể ở chỗ này chờ thêm nữa.”
“Ta cũng không thể để hắn đơn độc đối mặt Hắc Thước, lỡ như xảy ra sai sót gì đó hết thảy đầu xong đời.”
Thiều Thừa không đồng ý với hành vi của Bạch Thước: “Tiền bối, xông vào sợ sẽ quấy nhiều Thiếu Khanh.”
“Mong rằng tiền bối chờ thêm một hồi.”
Hung Trừ không vui: “Nhân tộc ngươi thì biết cái gì?”
“Lỡ như xảy ra vấn đề, ngươi chịu trách nhiệm được sao?” “Ta chịu trách nhiệm!“ Thiều Thừa không chút nghĩ ngợi nói: “Xảy ra vấn đề, ta nguyện ý một mình gánh chịu.”
Thái độ quả quyết như vậy trong lúc nhất thời khiến Hung Trừ tức giận.
Ông ta hừ lạnh: “Ngươi gánh được sao?”
“Đây là chuyện của yêu tộc, không liên quan đến nhân tộc các ngươi.”
“Gấu đen lớn ông nói cái gì vậy?” Tiêu Y không vui, nhảy ra, chỉ vào Hung Trừ nói: “Đối phó Hắc Thước là hai vị sư huynh của ta, bọn họ là nhân loại, ngươi dám nói không liên quan đến nhân tộc chúng ta?
“Đối với sư phụ ta khách khí một chút.”
“Gấu mắt trắng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận