Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 649 - Lâm trận mài gươm, không sắc được thì cũng sáng (tt)



Chương 649: Lâm trận mài gươm, không sắc được thì cũng sáng (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh cắn răng một cái, hừ một tiếng, làm theo lời Lữ Thiếu Khanh nói.Nàng ta lui về sau hai bước, thực sự không có vấn đề, đi sang trái, bước đầu tiên không có vấn đề.Ngay lúc trong lòng Úc Linh buông lỏng, đạt ra bước thứ hai, cảnh vật trước mắt biến hóa.Cảnh vật xung quanh thay đổi, nàng ta đi tới một chỗ trong rừng, cây cối chung quanh đều cao giống nhau như đúc, khó mà phân biệt phương hướng chính xác.“Đáng, tên đáng ghét.”Úc Linh biết nàng ta đã bị Lữ Thiếu Khanh lừa rồi.Chung quanh vang lên âm thanh quái dị, lộ ra nguy hiểm, Úc Linh cắn răng, không còn cách nào khác, nàng ta chỉ có thể tự tìm đường ra.Lữ Thiếu Khanh nhìn bóng dáng Úc Linh biến mất nhếch miệng lên: “Thời gian vài canh giờ hẳn là đủ rồi.”Mười ngày nửa ngày đương nhiên không cách nào tăng tạo nghệ trận pháp cấp tốc nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể, hắn là nam nhân có Thời Quang Ốc.Lữ Thiếu Khanh đẩy Úc Linh đi liền bày vài trận pháp ở đây, sau đó bóng dáng hắn biến mất.Trong Thời Quang Ốc, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, chào hỏi với Linh bài.“Tử Quỷ, ta tới đây.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh chào hỏi xong thì phát hiện có gì đó không bình thường.Những vật phẩm như quan tài bên trên ngọc trác, lệnh bài, ngọc trác, lư hương đều đang phát tán ra bạch quang nhàn nhạt, sáng tối giao nhau như đang hô hấp.Lữ Thiếu Khanh cảm thấy kỳ lạ, gõ ngọc trác: “Tử Quỷ, sao vậy? Ngươi đến nhà rồi à?”Chỉ cần hơi dùng đầu óc là đoán ra bên ngoài và nơi này có mối liên quan.Nhưng cho dù Lữ Thiếu Khanh gõ ngọc trác như thế nào thì cũng không hề đáp lại gì.Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh xoay chuyển, nói với Linh bài: “Tử Quỷ, giờ ta gặp chút khó khăn, không thể đi lên trên được. Cần phải tăng cường một chút thực lực mới được, bên trận pháp cũng cần tăng lên, cho ta thời gian.”Bạch quang ảm đạm, dừng lại một hồi, mặt ngoài ngọc trác xuất hiện hai chữ.“Linh thạch!”Lữ Thiếu Khanh tức chết, gõ ngọc trác, quát to với Linh bài: “Tử Quỷ, đây là vì muốn tốt cho ngươi, không phải là vì ta. Đừng nghĩ tới chuyện lấy linh thạch của ta, để ta làm việc giúp ngươi, sau này còn muốn ta cảm động đến rơi nước mắt với ngươi, mọe nó sao ngươi hèn thế?”Linh bài không để ý đến hắn, một lát sau, vẫn là hai chữ.“Linh thạch!”Lữ Thiếu Khanh tức giận đến mức không thể nói được gì.Tiểu đệ Tử Quỷ chảnh quá.Hắn lấy số linh thạch còn lại của mấy ngày nay ra, trước tiên dùng một trăm vạn lĩnh ngộ kiếm ý.Giờ chỉ còn lại ít linh thạch dọa dẫm bắt chẹt từ tay Quản Đại Ngưu, cộng thêm mốt ít linh thạch để dành, tổng cộng chỉ hơn sáu mươi vạn.Lữ Thiếu Khanh lấy sáu mươi vạn linh thạch ra, đau lòng không thôi, hùng hùng hổ hổ: “Mọe nó, ta đúng là bị coi thường quá đáng mà!”“Ta muốn tăng trận pháp, có cách không?”Sau khi linh thạch biến mất trong lư hương, bạch quang nơi này bỗng nhiên tăng vọt, Lữ Thiếu Khanh không kìm được nhắm mắt lại.Đợi đến khi hắn mở to mắt thì phát hiện hắn đã không còn ở trong Thời Quang Ốc mà ở một nơi kỳ quái.Chung quanh lưu quang nhấp nháy, sáng tối không ngừng.Đứng ở chỗ này dường như có một loại cảm giác thế giới điên đảo, thời gian rối ren, không gian loạn xạ.Dòng sông thời gian không ngừng sinh ra và biến mất, không gian không ngừng hủy diệt rồi gây dựng lại.Ở chỗ xa hơn tối tăm mờ mịt, như sâu trong hồng mông, truyền đến những tiếng ầm ầm.Mỗi một âm thanh như âm thanh chư thiên tinh thần va nhau, thế giới hủy diệt phát ra khiến cho người ta tràn ngập kính sợ và sợ hãi.Đây là nơi nào?Lữ Thiếu Khanh thầm giật mình, tiểu đệ Tử Quỷ lại chuẩn bị cho hắn niềm vui bất ngờ gì vậy?Một cỗ tin tức truyền vào não Lữ Thiếu Khanh khiến Lữ Thiếu Khanh hiểu ra vì sao hắn xuất hiện ở đây.Đây là một đại trận không trọn vẹn, chỉ cần có thể phá giải, tuyệt đối có thể làm cho trận pháp của hắn đạt được tăng cấp cực lớn.“Đại trận không trọn vẹn?”Lữ Thiếu Khanh nhìn xung quanh, mê vụ hôi mông như hồng mông sơ khai, thời gian và không gian quấn nhau, tinh thần và thế giới đối lập.Mỗi một nơi đều lộ ra sự không tầm thường, mỗi một chỗ đều khiến cho người ta cảm nhận được sự nguy hiểm lớn lao.Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, sau khi nhìn một hồi lâu:“Haizz, vạn vật thay đổi lòng người suy đồi!”Lữ Thiếu Khanh thở dài một cái: “Tử Quỷ, không phải ngươi đang định giết ta ở đây đấy chứ? Vì sáu mươi vạn viên linh thạch giết người diệt khẩu, cuộc mua bán này không có lời đâu.”Trên Linh bài bên ngoài, bóng dáng kia lại một lần nữa hiển hiện.Lần này, mặc dù thân thể vẫn hư ảo trong suốt, thấy không rõ dáng người nhưng nàng ta đã chân thực hơn, khiến cho người ta có một loại cảm giác có huyết có nhục, giống như một quỷ hồn sống lại hoặc là sinh linh.Nàng ta ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, gương mặt hư vô bắn ra hai ánh mắt giống như có thể nhìn thấu hư không, trực tiếp nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang ở không gian nào đó.Vốn chỉ là một cái nhìn sâu kín, nhưng lời của Lữ Thiếu Khanh khiến cơ thể nàng ta hơi run lên nhè nhẹ.Mái tóc thật dài màu đen không gió mà bay, bị tức đến mức từng sợi tóc dựng thẳng lên.“Hừ!”Âm thanh mang theo nộ khí quanh quẩn trong phòng.Còn trong đại trận Lữ Thiếu Khanh đang sờ cằm, nhìn đại trận trước mắt khổ sở suy nghĩ.Hắn không dám động đậy, hắn dám động một chút sẽ bị đại trận nơi này thôn phệ trong nháy mắt, dung hợp, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chỗ này.Mỗi một chỗ ở nơi này đều là một hoặc nhiều trận pháp, trận pháp nơi này ngàn ngàn vạn vạn, là từ vô số trận pháp cấu thành hết thảy nơi này.Đây là một thế giới trận pháp, thậm chí ngay cả dưới chân nơi hắn đứng cũng ẩn chứa vô số trận pháp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận