Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1024. Loại gà yếu như hắn ta không xứng mặc quần áo trắng



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMộc Vĩnh sửng sốt.Hắn ta nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã sớm không không còn ở vị trí cũ.Ánh mắt Mộc Vĩnh chuyển động thì thấy Lữ Thiếu Khanh như một cánh chim bay, lặng lẽ không một tiếng động đi thẳng về phía Kiếm Nhất.Móa nó!Suýt chút nữa Mộc Vĩnh phun một ngụm máu tươi.Bị lừa rồi, hoặc có thể nói phản ứng lâm trận của hắn ta kém Lữ Thiếu Khanh.“Cẩn thận!”Mộc Vĩnh vội vàng đuổi theo, nhưng việc bây giờ hắn ta có thể làm chỉ là hô to một tiếng, hi vọng Kiếm Nhất có thể kịp phản ứng.Kiếm Nhất mặc dù lòng như tro nguội, sinh lòng tuyệt vọng, nhưng hắn ta cũng không trở thành con cừu non chờ bị làm thịt.Lúc thân hình Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, hắn ta đã phát hiện, hắn ta cũng kịp thời làm ra phản ứng.Hắn ta cố nén đau đớn trên người, trường kiếm xuất thủ.Nhưng Lữ Thiếu Khanh chỉ nhếch miệng cười một tiếng với hắn ta, trong lúc nhất thời Kiếm Nhất chưa kịp phản ứng xem đây là gì.Một cỗ thần thức cường đại đánh tới, Kiếm Nhất căn bản không ngờ Lữ Thiếu Khanh còn có công kích như vậy.Hắn ta lập tức cảm thấy đầu đau đớn từng cơn, thức hải tựa như nổ tung, đau đớn đến mức Kiếm Nhất phải kêu lên.“A...”Lữ Thiếu Khanh lúc này đã đi tới trước mặt Kiếm Nhất, Kiếm Nhất xuất kiếm theo bản năng.Xuất kiếm vội vàng ngăn cản không nổi Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lúc này như hóa thân thành ma tộc, sát khí cường đại mạnh mẽ đâm tới, không để ý sự chống đỡ của Kiếm Nhất, một cái chùy nện mạnh lên trán Kiếm Nhất.“Bùm!” một tiếng, âm thanh truyền đi thật xa.“A!”Kiếm Nhất lại một lần nữa kêu lên đau đớn.Nhóm dld nhìn thấy thì cũng không kìm được nhe răng, bọn hắn chỉ nhìn thôi mà cũng có thể cảm nhận được đau đớn đến chừng nào.Còn Nhan Thục Nhã lặng lẽ đi theo thấy cảnh này, nàng ta cũng suýt chút nữa kêu thành tiếng.Nàng ta không kìm được lập tức sờ soạng rtangs mình, mặc dù bên ngoài vẫn sưng đỏ chưa tan, cũng không còn đau nữa nhưng bóng ma trong lòng thì không dễ đánh tan như vậy.Lúc ấy một búa của Lữ Thiếu Khanh cũng suýt đưa nàng ta đi gặp Diêm Vương.Nhưng mà, bây giờ thấy Kiếm Nhất bị Lữ Thiếu Khanh đánh cho mơ mơ màng màng, trở thành tù binh của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Nhan Thục Nhã liền cảm thấy bình thường trở lại.Cao thủ như Kiếm Nhất còn bị trúng chiêu, nàng ta trúng chiêu cũng không tính là mất mặt.Tuy nhiên, lần sau gặp phải tên đáng sợ này phải đi đường vòng mới được.Kiếm Nhất bị nện cho mắt nổi đom đóm, ngơ ngơ ngác ngác, cộng thêm đau đớn truyền đến từ trong thức hải khiến hắn ta nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.Hắn ta mơ mơ màng màng trở thành tù binh của Lữ Thiếu Khanh.Đợi tới khi Mộc Vĩnh chạy tới, Lữ Thiếu Khanh đã hạ được từng đạo cấm chế lên người Kiếm Nhất, hoàn toàn khống chế Kiếm Nhất khiến Kiếm Nhất thành tù binh của hắn.“Ai cha...” Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Sao ngươi chậm thế?”“Ta bắt nhi tử của ngươi rồi, thật ngại quá.”Trên mặt Mộc Vĩnh hiện lên một tia phiền muộn cùng phẫn nộ, bị tiểu tử này lừa rồi.Thật giảo hoạt.“Thả hắn đi.” Mộc Vĩnh nói: “Có chuyện gì có thể chậm rãi thương lượng.”“Thương lượng cái quái gì?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, dứt khoát gác Mặc Quân kiếm lên cổ Kiếm Nhất, chỉ vào Mộc Vĩnh nói: “Nói chuyện với ta khách khí một chút, nếu không ta chém hắn.”Mặc Quân nhảy ra, quơ nắm đấm: “Chém, chém.”“Kiếm tu rách gì đó, đúng là khiến người ta mất mặt.”Vẻ phiền muộn trên mặt Mộc Vĩnh càng tăng lên, đúng là, ngực rất khó chịu.Trong lòng Mộc Vĩnh hơi phát điên, sống lâu như vậy lần đầu tiên hắn ta gặp phải tên khó chơi đến thế.Mộc Vĩnh hít sâu mấy hơi nói với Lữ Thiếu Khanh: “Kiếm Nhất là người nối nghiệp được Kiếm gia bồi dưỡng trọng điểm, ngươi giết hắn sẽ kích thích lửa giận của Kiếm gia, đến lúc đó Kiếm gia sẽ dốc toàn lực đuổi giết ngươi.”“Kiếm gia không phải chỉ có mình cao thủ là Kiếm Ngũ, Kiếm gia có đến ba cao thủ Hóa Thần kỳ, trong đó chưa tính lão tổ Kiếm gia.”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh: “Ngươi đang dọa ta sợ?”Sau đó trường kiếm giơ lên, cắt cho áo ngoài dính máu tươi của Kiếm Nhất thành mảnh vụn đầy trời, lộ ra áo lót trắng bên trong.Lữ Thiếu Khanh cau mày: “Sao vẫn là màu trắng?”Lại một lần huy kiếm, lần này, áo lót màu trắng của Kiếm Nhất cũng bị cắt thành mảnh vụn đầy trời, để lộ cơ bắp tráng kiện màu đồng.“Ngươi!”Kiếm Nhất tức giận đến mức muốn thổ huyết, hắn ta giãy dụa gầm thét: “Sĩ có thể giết, không thể nhục, ngươi có gan thì giết ta đi.”Mộc Vĩnh cũng giận tái mặt: “Tiểu tử, đừng quá đáng, ngươi muốn giết cứ giết, đừng làm những chuyện mất mặt này.”“Chuyện mất mặt gì? Ta đâu định sỉ nhục hắn.” Lữ Thiếu Khanh ăn ngay nói thật: “Ta ghét nhất người khác mặc đồ trắng, loại gà yếu như hắn không xứng mặc đồ trắng.”Sau đó hắn nghiêm túc nói với Kiếm Nhất: “Nhớ kỹ, sau này không được phép mặc quần áo trắng, nếu không gặp ngươi lần nào sẽ đánh lần đó.”Mấy lời này, ai mà tin?Kiếm Nhất đã tức đến mức hôn mê.Mộc Vĩnh tức giận: “Tiểu tử, quá đáng rồi đấy.”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh: “Ngươi thử nhăn nhó đi? Nhăn nhó nữa quần hắn ta cũng cởi luôn, ngươi có tin không?”Móa!Sát ý trong lòng Mộc Vĩnh một lần nữa tăng mạnh, lần đầu tiên bị người ta uy hiếp như vậy.Nhưng, ngẫm lại, cuối cùng Mộc Vĩnh vẫn đè ép lửa giận trong lòng xuống gì, hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Có chuyện gì, từ, từ từ nói...” Hết chương 1024.

Bạn cần đăng nhập để bình luận