Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1193: Muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sân

Chương 1193: Muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sânChương 1193: Muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sân
Giáp Xích nhìn trước ngực có vô số vết thương nhỏ, giăng giăng khắp nơi, hắn ta lại một lần nữa đổ máu.
Máu tươi băn tung toé, cơn giận của hẳn ta cũng tự như muốn từ bên trong bạo phát ra.
"Đáng chết, tên đáng chết, ta muốn giết các ngươi!"
Hắn ta dù sao cũng là tồn tại Nguyên Anh kỳ lại bị một tiểu nha đầu, ba con linh sủng làm cho đầu tóc đầy bụi ở đây.
Đây thật sự là một sự sỉ nhục to lớn.
Không chém bọn hắn thành muôn mảnh, khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Lận Vũ lắc đầu, thấp giọng nói: "Lỗ mãng, làm như vậy, chỉ có thể chọc giận địch nhân, có thể có chỗ tốt gì?"
"Cho dù muốn kéo dài thời gian, cũng không thể dùng biện pháp như vậy."
"Tranh thủ chút thời gian ấy thì có làm được cái gì chứ?"
Lận Vũ cũng biết Tiêu Y bọn hắn tại sao muốn chiến đấu với Giáp Xích.
Hết thảy cũng là vì Lữ Thiếu Khanh trên phi thuyền.
"Nhưng mà lựa chọn đột phá vào lúc này cũng quá trẻ con."
"Đột phá cần thời gian quá dài, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, không giữ được bình tĩnh."
Lận Vũ lắc đầu, than thở, dường như vô cùng tiếc nuối, ra dáng một người từng trải.
Cũng chỉ có như vậy, ông ta mới có thể tìm về được chút tự tin.
Dù sao đối mặt với yêu nghiệt, áp lực rất lớn.
Yêu nghiệt thì yêu nghiệt, kinh nghiệm vẫn thiếu một chút, không bằng người thế hệ trước.
"Ừm, ta nên xuất thủ rồi."
Giáp Xích xa xa không ngừng toát ra sương mù màu đen, như quái vật hình người.
Hắn ta đã hoàn toàn bị chọc giận, sát ý bay thẳng lên trán, thôn phệ lấy lý trí của hắn ta.
Hiện tại hắn ta chỉ muốn chém Tiêu Y bọn hắn thành muôn mảnh, để giải mối hận trong lòng.
"Các ngươi nhận lấy cái chết đi!" Sương mù màu đen quanh quẩn, Giáp Xích tựa như ma vương, tản ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt lạnh như băng của hắn ta rơi lên người tiểu Hắc.
Tiêu Y hét lớn một tiếng: "Tiểu Hắc, chạy!"
Tiểu Hắc cũng phát giác được sự đáng sợ của Giáp Xích, đợt công kích tiếp theo nó không ngăn cản nổi.
Nó không nói hai lời quay người bay về phía phi thuyền, cơ thể nhỏ bé xẹt qua bầu trời đêm, bay vào trong khoang thuyền: "Ba ba!"
Lận Vũ cạn lời, đây là gì vậy?
Bị bắt nạt về nhà tìm phụ huynh à?"
"Chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn quấy nhiễu tiểu tử kia."
Lận Vũ tiếp tục lắc lắc đầu, tiếp tục ông cụ non: "Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, ngay cả nuôi chỉ linh sủng cũng nuôi không tốt."
"Thôi, ta đành xuất thủ vậy."
Lận Vũ hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bay lên không trung tiến về nơi xa.
Ban nãy ông ta mới bị đánh cho rất chật vật, hiện tại phải giả vờ làm ra vẻ cao nhân.
Nhất định phải khiến trong lòng thanh niên này coi trọng mình mới được.
Nếu không trước mặt bọn hẳn cũng ngại ngẩng đầu.
Tốc độ Lận Vũ không nhanh, ông ta định ra sân vào thời khắc mấu chốt, như vậy mới làm nổi bật dáng vẻ cao nhân của ông ta.
Nhìn Giáp Xích kéo theo sương mù màu đen như vô số quỷ vật hội tụ cùng nhau nhào về phía phi thuyền.
Lúc này Lận Vũ mở to miệng: "Dừng..."
Nhưng mà hai chữ dừng tay của Lận Vũ còn chưa hét lên xong thì đột nhiên xảy ra dị biến.
Tâng mây dày do linh lực hội tụ trên bầu trời dây bỗng nhiên nổ tung, bộc phát không có chút dấu hiệu, linh lực cường đại hóa thành sóng xung kích khuếch tán.
Một cỗ uy áp cường đại từ trong khoang thuyền bộc phát, cảm giác áp bức to lớn khiến cơ thể Giáp Xích đang lao tới chấn động, tiếp đến linh lực hóa thành sóng xung kích va chạm tới.
Như sóng biển gào thét lao nhanh đến, đập mạnh lên người Giáp Xích.
"Phụt!" Giáp Xích phun ra máu tươi, bay ngược vài dặm.
"Ai dám khi dễ vịt ngốc của ta?"
Một âm thanh lười biếng vang lên, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đầu phi thuyền, tiểu Hắc đang đứng trên vai hắn, ngẩng đầu, híp mắt, để lộ ra tia vui vẻ.
Dám khi dễ ta, ta bảo ba ba ta đánh chết ngươi.
Dáng vẻ Giáp Xích càng thêm thê thảm, mặt mũi tràn đầy máu tươi, hắn ta hoảng sợ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, hét rầm lên: "Ngươi, ngươi làm sao lại nhanh như vậy?"
Câu hỏi này cũng là câu Lận Vũ muốn hỏi.
Ông ta còn chưa nói xong, nghẹn lại trong cổ họng, vô cùng khó chịu.
Như thế hợp thói thường à? Không phải ngươi đang đột phá à? Ngươi ở trong đó uống nước đấy hả?
Bà nội nó, có một khắc đồng hồ sao?
Gần như vừa đảo mắt đã đột phá, yêu nghiệt cũng không thể yêu nghiệt đến trình độ này chứ?
Thế giới này đã trở nên không bình thường sao?
Lận Vũ dừng ở không trung, vô cùng hoài nghỉ nhân sinh.
Vốn muốn dùng tư thái cao nhân lão gia gia ra sân, vấn hồi chút mặt mũi.
Kết quả thì sao, tới đây, chiếm một vị trí tốt, có thể được xem kịch hay.
Mặc Quân kiếm chỉ Giáp Xích phía xa, Lữ Thiếu Khanh hét lớn: "Nhận lấy cái chết cho ta!"
"Tên ngây thơ, ta phải làm thịt ngươi!" Giáp Xích gầm thét, sương mù màu đen bao phủ lấy hắn ta nhưng đám mây đen mang theo uy áp khiến người ta hít thở không thông giết đến.
Hắn ta không còn bảo trì thực lực nữa mà hoàn toàn bộc phát ra thực lực của mình, hắn ta bao phủ trong sương mù màu đen thấp giọng gầm thét như một con mãnh hổ bạo ngược xuống núi.
Lận Vũ nhìn thấy dáng vẻ liều mạng của Giáp Xích thấp giọng nói: "Ta còn có cơ hội."
"Vừa rồi hắn đánh lén mới có thể giết được Hồn Ô bộ tộc Nguyên Huyên, giờ đánh chính diện chắc cần phải đánh một thời gian, đến lúc đó ta lại tìm cơ hội, nhất định phải phơi bày chút thực lực của ta trước mặt hắn."
Hình tượng cao nhân lão gia gia nhất định phải bày ra bằng được, nếu không mặt mũi này không dễ nhìn.
Giáp Xích nổi giận lao đến, khí thế kinh người, sương mù màu đen gào thét, không ngừng thôn phệ linh lực chung quanh, cuốn lên phong vân thập phương tựa như diệt thế ma vương giáng lâm.
Khí thế cường đại bàng bạc hết sức kinh người, cũng khó trách Lận Vũ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh sẽ có một trận long tranh hổ đấu với Giáp Xích.
Nhưng đối mặt với Giáp Xích kinh người như thế Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, Mặc Quân kiếm nhẹ nhàng vung ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận