Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1710

Chương 1710Chương 1710
Cuồng vọng!
Phách lối!
Chẳng những Đoan Mộc Thanh và Nhạc Tật phẫn nộ mà ngay cả hai người Ngao Thương, Mị Phi cũng nổi giận.
Loại hành vi bại hoại đạo đức này mà nói ra trần trụi, giống như tên khốn kiếp kia, không biết xấu hổ.
Loại người không biết xấu hổ này nên biến mất khỏi thế giới này.
Ngao Thương hừ một tiếng, giọng nói hóa thành sóng xung kích bay thẳng về phía Nhan Hồng Vũ.
Dù Nhan Hồng Vũ là mỹ nữ, hắn ta cũng không có ý định thương hoa tiếc ngọt, phải giáo huấn Nhan Hồng Vũ một trận. Nhan Hồng Vũ không ngờ Ngao Thương lại đột nhiên động thủ, sức mạnh cường đại tuôn ra, trong lúc nhất thời nàng ta không phòng bị, không kìm được kêu lên một tiếng đau đớn, chịu chút thiệt thòi.
Ngao Thương thấy thế, trong lòng cười lạnh, chút năng lực ấy cũng dám học người ta ăn cướp?
Hắn ta lạnh lùng nói: "Không để chúng ta vào mắt cũng tức là không để tất cả người Trung Châu vào mắt."
Đầu tiên là chụp lên một cái mũ.
Bị chụp cái mũ, nếu nói trong lòng Nhan Hồng Vũ không hoảng hốt là giả, dù Nhan gia như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một tiểu gia tộc, không có sự che chở của Ngọc Đỉnh phái thì đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Nàng ta cưỡng chế sự kinh hoảng trong lòng, biểu lộ lạnh nhạt: "Vị công tử này, ta không hề có ý định khinh thường Trung Châu, chẳng qua chỉ..."
Ngao Thương vung tay lên, cắt lời Nhan Hồng Vũ: "Bớt ở chỗ này cãi chày cãi cối, đưa hai vị công tử ra đây, quỳ xuống nói xin lỗi, ta cũng không so đo với ngươi."
Sắc mặt Nhan Hồng Vũ lập tức trở nên vô cùng khó coi, thế này khác gì giết nàng ta đâu?
Trong lòng nàng ta nghiến chặt răng, ngữ khí giận dữ: "Người Trung Châu đều quá đáng vậy sao?"
"Quá đáng? Có quá đáng bằng những gì ngươi làm không?" Mị Phi cười lạnh, đi từ từ tiến lên, tạo cho Nhan Hồng Vũ áp lực cực lớn: "Doạ dẫm bắt chẹt, ngươi mới là quá đáng."
Doạ dâm bắt chẹt gì đó là đáng ghét nhất.
Mấy người Ngao Thương, Mị Phi còn mang đến áp lực cho Nhan Hồng Vũ lớn hơn rất nhiều so với mấy người Đoan Mộc Thanh.
Bị Ngao Thương, Mị Phi liên thủ uy hiếp, Nhan Hồng Vũ đã có chút không chịu nổi.
Áp lực cực lớn khiếm sắc mặt nàng †a tái nhợt, điềm đạm đáng thương.
Lúc này, Tiêu Y rốt cục cũng lên tiếng, nàng ta bước ra: "Làm sao nào? Các ngươi nhiều người như vậy khi dễ một mình người ta mà cũng không thấy ngại à?"
Ngao Thương lạnh lùng nói: "Ngươi bớt ở chỗ này thêm phiền, đây là chuyện của Đông Châu, vẫn chưa tới phiên một người Tê Châu như ngươi đến khoa tay múa chân." Ý lấy cớ để Tiêu Y ngậm miệng.
Tiêu Y mỉm cười với Nhan Hồng Vũ, lớn tiếng nói: "Ngươi là người Trung Châu muốn tới khi dễ người Đông Châu sao? Có phải người Trung Châu các ngươi ngon lắm sao? Người ở đâu cũng phải cúi đầu khom lưng với các ngươi, làm chó săn cho ngươi à?”
Miệng pháo của Tiêu Y chưa bao giờ thua kém người khác, một câu đã khiến Ngao Thương biến sắc.
Cho dù là nơi nào cũng đều bài ngoại, dù Nhan Hồng Vũ như thế nào đi nữa thì cũng là người Đông Châu, bị người Trung Châu khi dễ như vậy, ít nhiều cũng sẽ nảy sinh đồng tình.
Mà đám người Đoan Mộc gia không hổ là lão hồ ly, nhìn thấy tình huống chung quanh có chút không đúng, hắn ta là người địa phương lập tức mở miệng, cười ha ha, nói với Nhan Hồng Vũ: "Nhan gia chủ, ta biết cách làm người của ngươi, ngươi cũng sẽ không làm ra loại hành vi vô sỉ này đâu, ta đoán là do người ngươi gọi là khách quý làm đúng không?"
"Chi bằng ngươi giao hắn ra, để chúng ta xử trí, xử trí xong việc này coi như cho qua, thế nào?"
Nhìn như cân nhắc cho Nhan Hồng Vũ nhưng trên thực tế tâm địa ác độc, một khi giao ra người, danh tiếng Nhan gia cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng, ngày sau sẽ thành tiêu điểm bị người người chỉ trỏ.
Ngao Thương, Mị Phi liếc nhau, cùng nhau tiến lên một bước: "Giao người ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khít"
Nhan Hồng Vũ biến sắc, áp lực đột ngột tăng.
Ngao Thương, Mị Phi không chỉ đại diện cho cá nhân, mà còn là đại diện cho thế lực đẳng sau.
Ngao gia, Mị gia ngũ gia tam phái.
Đối mặt với hai nhà này, cho dù là thế lực lớn cũng phải rụt rè, chớ đừng nói chi là một Nhan gia nho nhỏ, Nhan gia không có Hóa Thần.
Sắc mặt Nhan Hồng Vũ tái nhợt, hô hấp khó khăn.
Nàng ta cảm thấy mình như đứng trên bờ vực, có thể sẽ bị người ta ép phải nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, nàng ta cũng không dám giao Lữ Thiếu Khanh ra, thậm chí, ngay cả gọi nàng ta cũng không dám gọi.
Còn chuyện vì sao Lữ Thiếu Khanh bảo nàng ta ra mặt, mình thì núp đằng sau, nàng ta không biết, cũng không đoán được.
Tâm tư của cao thủ, đừng đoán!
Ngay vào lúc Nhan Hồng Vũ bị áp lực lớn như trời đè thì Tiêu Y một lần nữa lên tiếng: "Làm càn!"
"Có ta ở đây, các ngươi đừng mong khi dễ nàng."
Sau đó cười nói với Nhan Hồng Vũ: "Không cần lo lắng, bọn hắn muốn khi dễ tỷ phải qua được ải của ta."
Lúc này Tiêu Y đứng ra trợ giúp khiến trong lòng Nhan Hồng Vũ tràn ngập cảm kích.
Mịi Phi mặt âm trầm: "Tiêu Y, ngươi đừng nên quá đáng! Ngươi thật sự muốn ra mặt cho nàng ta?"
Tuy nhiên trong lòng lại âm thâm vui mừng, tốt nhất là Tiêu Y nhảy ra. "Nàng ta vốn là một thành viên của liên minh, bây giờ lại đối kháng liên minh, gây nên nội loạn, hỏng tình đoàn kết. Không xử trí nàng ta, sau này mọi người sao có thể cam tâm tình nguyện đối phó ma tộc?"
Ngao Thương cũng lạnh lùng phụ họa, mục tiêu đã bắt đầu nhằm vào Tiêu Y: "Ngươi thân là học sinh học viện, tới đây là để đối phá ma tộc chứ không phải vì nàng ta là bằng hữu của ngươi mà cố ý thiên vị."
"Chẳng lẽ ngươi muốn phá hỏng liên minh Đông Châu, giảm bớt áp lực cho ma tộc?"
Ngao Thương âm hiểm, cố ý chụp mũ lên đầu Tiêu Y, hận không thể kích thích chúng nộ.
Lời của Ngao Thương đã dẫn đến sự bất mãn của không ít người, đặc biệt là những tu sĩ trốn thoát khỏi tay ma tộc càng nhìn hằm hằm Tiêu Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận