Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1498: Có khoảng cách thế hệ thì đừng tham gia vào

Chương 1498: Có khoảng cách thế hệ thì đừng tham gia vàoChương 1498: Có khoảng cách thế hệ thì đừng tham gia vào
Một thanh phi kiếm xuyên qua bàn tay của Ngao Tăng, để lại một đường máu trên không trung rồi quay đầu bay về.
"Soạtl"
Phi kiếm trở lại vỏ, phát ra âm thanh giòn tan.
Một bóng người màu trắng xuất hiện.
Nhìn thấy người này, không ít người ngạc nhiên kêu lên: "Là Kế Ngôn!"
"Kế Ngôn!"
"Không ngờ là Kế Ngôn!"
"Kế Ngôn cũng tới!"
"Hắn ta đến thật kìa." Một cao thủ Hoá Thần chưa tới ba mươi tuổi, một kiếm tu còn mạnh hơn cả Mị Kiền.
Đại danh của Kế Ngôn đã vang khắp Trung Châu từ lâu, chưa gặp thì cũng từng nghe nói.
Vẻ mặt của Kế Ngôn lạnh lùng, kiếm ý sắc bén khiến hắn ta như một vị kiếm tiên giáng xuống nơi này.
Ánh mắt như kiếm, biểu cảm như đao, toả ra khí chất hơn người khó mà hình dung được.
Khiến vô số nữ tu sĩ hai mắt sáng ngời.
Một khi Kế Ngôn xuất hiện thì sẽ cướp đi trái tim của vô số nữ tu sĩ.
Các nàng nhìn theo Kế Ngôn, trái tim đập loạn dữ dội như chú nai nhỏ đang húc lung tung, ai ai cũng kích động muốn cướp Kế Ngôn về nhà. Ngao Tăng cúi đầu, nhìn bàn tay của mình bằng ánh mắt khó tin, ở giữa bàn tay thủng một cái lỗ, máu thịt mơ hồ, nơi vết thương như có vô số con kiến đang gặm cắn máu thịt của lão ta, còn chầm chậm lan vào trong cơ thể của lão.
Đúng là kiếm ý đáng sợi
Sắc mặt Ngao Tăng nghiêm trọng, kiếm ý này tinh thuần sắc bén, cũng là lần đầu tiên lão ta được gặp.
Có điều tốt xấu gì lão cũng là Hoá Thần, mặc dù không kịp phòng bị để thiệt một kiếm, nhưng lão cũng không quá hốt hoảng.
Tâm thần của lão ta khế động một cái, linh lực trong cơ thể ào ra, loại bỏ kiếm ý mà Kế Ngôn để lại trên vết thương của lão.
Vết thương giữa lòng bàn tay liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng chẳng còn vết sẹo nào cả.
Ngao Tăng lạnh lùng nhìn Kế Ngôn: "Tên nhóc này, dám đánh lén ta?"
Mặc dù nói vậy, nhưng lão ta không thể không cảm thán sự xuất chúng của Kế Ngôn.
Hắn ta lặng lẽ đứng ở đó, tựa như một thanh kiếm cắm giữa đất trời, mũi nhọn ẩn mình không lộ, cho người ta một cảm giác chói mắt.
Đối diện với Ngao Tăng, Kế Ngôn hờ hững nhìn lão ta, không để lão ta vào mắt.
Trông Kế Ngôn dửng dưng như thế, thậm chí còn lười nói với lão ta một câu, sắc mặt của Ngao Tăng không nén được giận dữ.
Đồng thời lửa giận trong lòng bốc lên, tốt xấu gì ta cũng là Hoá Thân, hơn nữa còn cao hơn ngươi một cảnh giới, tên nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi thì có tư cách gì mà ra vẻ trước mặt ta?
"Hừ, tu sĩ Tê Châu đều vô lễ như vậy sao?"
Ái chà, bắt đầu vơ đũa cả nắm đấy hả?
Lữ Thiếu Khanh võ vỗ Tiêu Y, Tiêu Y lập tức lên tiếng mắng.
"Lão bất tử ở đâu ra vậy?"
"Có thấy xấu hổ không? Chuyện giữa đám thanh niên, ngươi cũng ra đây nhúng tay vào, không ngại mất mặt hả?"
"Ngao gia thuộc ngũ gia tam phái, từ khi nào lại lòi ra kẻ như ngươi vậy?”
"Hay là nói, Ngao gia các ngươi luôn như vậy? Ý lớn hiếp bé, ỷ già hiếp trẻ là gia huấn của các ngươi hả?"
"Lão già, đến tuổi thì nên chấp nhận mình không còn trẻ nữa, khoảng cách thế hệ giữa ngươi với đám thanh niên còn sâu hơn mấy vết nhăn trên mặt ngươi kìa, chuyện của thanh niên mà ngươi còn xía vào làm gì?"
"Đến đây làm hề cho người ta chê cười sao?"
Tới đây!
Ánh mắt Giản Bắc nhìn Ngao Tăng không nhịn được mà nhiều thêm vài phần đồng cảm.
Đến cả đám người Ngao Đức cũng thế, thương cảm nhìn ngũ trưởng lão của mình.
Bọn họ đã được lĩnh giáo cái miệng của Tiêu Y rồi.
Có thể khiến người ta đang yên đang lành tức chết.
Hy vọng ngũ trưởng lão có thể chịu đựng được. Đám Ngao Đức, Ngao Thương thầm cầu nguyện trong lòng.
Nếu như Ngao Tăng bị Tiêu Y mắng đến nỗi hộc máu ở chỗ này, Ngao gia lại càng xấu mặt hơn.
Bên phía Tuyên Vân Tâm, nhóm người Tuyên Vân Tâm không khỏi tức cười, cô nhóc này, miệng lưỡi vẫn sắc bén như mọi khi.
Quản Đại Ngưu đau lòng ôm đầu: "Đều do tên kia dạy hư người ta."
Câu nói này không ai phản đối, công phu mắng người của Tiêu Y học từ ai mọi người đều biết rõ.
Tiêu Y mắng xong một tràng, quần chúng hóng hớt cũng ngớ người, ngây ngốc nhìn về phía Tiêu Y. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi những lời mắng chửi vừa rồi được phát ra từ miệng Tiêu Y.
Cô nhóc có ngoại hình ngọt ngào, không ngờ có thể mắng ra những câu khiến người ta tức chết, quả thực khiến không ít người phải ngỡ ngàng.
Ngao Tăng bên này tức đến nỗi cả người run lẩy bẩy, già từng này chưa từng bị ai mắng như vậy.
Mắng lão ta không biết xấu hổ thì được, nhưng không được phép mắng lão †a già.
Lão ta vẫn chưa đến một nghìn tuổi, đối với một Hoá Thần mà nói, đây chỉ là thời khắc thanh niên của lão ta.
Lão ta cũng là thanh niên.
Ai nói có râu có tóc bạc thì già chứ?
"Con, con nhóc này, đáng chết!"
Ngao Tăng không nhịn nổi, đây là địa bàn của Ngao gia, lão ta có thể tùy ý ra tay.
Ngao Tăng hét lớn một tiếng, lại vỗ một chưởng nữa.
Linh khí gầm gào tích tụ, bàn tay khổng lồ che trời lấp ánh nắng, giống như một ngọn núi khổng lồ đè xuống.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến sắc mặt của những người đi theo tới đây phải tay đổi, hai chân run rẩy, không ít người đứng không vững dưới áp lực này, nhốn nháo ngã rạp, sợ đến nỗi suýt thì tiểu ra quần.
"Mau, mau chạy đi!"
"Đi thôi, đây là áp lực của Hoá Thần, chúng ta không cản nổi đâu."
"Cứu, cứu mạng."
Đối mặt với áp lực rất lớn của Ngao Tăng, Tiêu Y chẳng lo lắng chút nào.
Đùa hả, có hai sư huynh ở đây, nàng sẽ sợ một Hoá Thần cỏn con hay sao?
"Soạtt" Vô Khưu Kiếm lần nữa rời khỏi vỏ, vang lên âm thanh giòn tan.
Một luồng kiếm quang vạch qua trong nháy mắt, bàn tay khổng lồ lại lần nữa bị đâm xuyên.
Lần này Ngao Tăng đã rút kinh nghiệm, lập tức trốn đi, bàn tay của mình mới không bị đâm thủng.
Lão ta lạnh lùng nhìn Kế Ngôn: "Nhóc con, ngươi muốn tìm chết!"
Lão ta lại liếc nhìn mọi người đang trốn ở phía xa, trong lòng nổi ý, lão cười lạnh, đưa ra đề nghị: "Ngươi và ta đều là Hoá Thần, đi Quyết Đấu Các quá phiền phức, cứ dùng lĩnh vực so đấu tại đây luôn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận