Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 542 - Thực lực chỉ có như vậy thôi sao?



Chương 542: Thực lực chỉ có như vậy thôi sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNguyễn Thuấn vừa sải bước ra, ngạo nghễ cười to: “Hôm nay một lần nữa trở về tổ địa, không giết cho máu chảy thành sông làm sao có thể xứng đáng với những gian khổ Thánh tộc chúng ta chịu trăm ngàn năm qua.”Sau khi hắn ta bước ra ngoài, ở trên cao nhìn xuống, một cước đạp về phía Lữ Thiếu Khanh muốn giẫm chết Lữ Thiếu Khanh như giẫm chết một con kiến.Người ma tộc đều giả vờ ngầu, cuồng vọng như vậy sao?Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh yếu ớt, hắn rất muốn toàn lực xuất thủ một kiếm đánh chết Nguyễn Thuấn.Nhưng mà!Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn qua Úc Linh và Cừu Lang vừa mới tới.Hắn đã là đối tượng truy nã của ma tộc, nếu đã vậy cần phải tìm hiểu rõ tình báo của ma tộc mới được.Haizz, diễn kịch với hắn ta vậy.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đưa ra quyết định, ngoài mặt giả vờ phẫn nộ, giơ kiếm lên nghênh đón.“Rầm!”Lữ Thiếu Khanh giả vờ không địch lại, bay ngược vài dặm, nổi trận lôi đình: “Đồ chó hoang ma tộc, ngươi đi chết đi.”“Ha ha!” Nguyễn Thuấn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bị một cước của mình đá bay thì càng thêm cuồng vọng, tiếp tục thừa thắng xông lên: “Kẻ yếu chính là kẻ yếu, ngoại trừ vô năng cuồng nộ, còn có thể làm gì?”Nguyễn Thuấn thậm chí không sử dụng pháp thuật, mà là lợi dụng sức mạnh nhục thân để chém giết Lữ Thiếu Khanh.Ma tộc am hiểu tu luyện nhục thân, trong trận chiến tiên ma đã khiến tu sĩ nhân loại chịu không ít thiệt thòi.Sau khi bị trục xuất, hoàn cảnh ác liệt đã giúp tu luyện nhục thân của bọn hắn tiến thêm một bước.Cùng cảnh giới, ma tộc tự nhận nhục thể của bọn hắn là vô địch .“Đi chết đi cho ta.”Kế Ngôn và Khám Hạo Không đi tới chỗ cách đại trận chừng trăm vạn dặm, nơi này non xanh nước biếc, cây cối chọc trời, linh khí dư thừa, hiếm khi có dấu chân người.Bên dưới là tiếng hổ ngâm sói gào, những bóng dáng màu đen khổng lồ thỉnh thoảng vụt qua.Mỗi một bóng dáng đều mang theo sát khí nồng nặc, nhấc lên từng trận gió tanh.Nơi này tràn ngập khói độc chướng khí, tràn ngập mãnh thú bạo ngược, nguy cơ trùng trùng, đối với phàm nhân mà nói nó là vùng cấm địa, tu sĩ bình thường cũng khó lòng đến được nơi này.Mặc dù có đến nơi đây thì cũng thành đồ ăn của dã thú, mãnh thú.Có điều, sau khi Kế Ngôn và Khám Hạo Không đến đây.Nơi này chìm vào sự im lặng chết chóc.Bất kể là mãnh thú độc trùng, hay là dã thú phi cầm, trực giác dã thú của chúng nó có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Kế Ngôn và Khám Hạo Không, không phải chạy trốn thì cũng rúc vào trong huyệt động của mình, không dám ló đầu ra ngoài.Khám Hạo Không đến nơi đây, đôi mắt như mắt quét khắp hoàn cảnh xung quanh, thần thức cũng quét một vòng chẳng khác nào rada.Thân là Nguyên Anh danh chấn Thánh tộc, Khám Hạo Không đã qua ba trăm tuổi.Sống ở nơi hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt như Hàn Tinh, cẩn thận là nguyên tắc sinh tồn đầu tiên.Sau khi quét vài lần, ông ta không phát hiện bất cứ mai phục nào.Khám Hạo Không cười ha hả, vẫn không thèm đặt Kế Ngôn vào mắt: "Tiểu tử nhân loại kia, đây là phần mộ ngươi chọn cho mình đấy à?"Kế Ngôn lắc đầu, lão già này thật là kiêu ngạo.Hắn ta không phí lời, thẳng tay bổ ra một kiếm.Tiêu Dao Kiếm Quyết, kiếm quang như ngọc, như mặt tròi rơi vào thế gian.Kiếm quang trăm trượng, thiên không chấn động, cả trời đất run rẩy.Kiếm ý sắc bén hóa thành một con ngân long khổng lồ, gầm thét nhào tới.Lần này, Khám Hạo Không đã cảm nhận được sự đáng sợ trong một kiếm này của Kế Ngôn.Kiếm ý sắc bén chưa tới nhưng đã làm ông ta có ảo giác cơ thể đang bị vô số kim đâm vào.Sắc mặt của ông ta vô cùng nghiêm túc, một kiếm này, mặc dù thân thể ông ta có cường hãn đến mấy đi nữa, cũng không dám cứng đối cứng.Ông ta hét lớn một tiếng, cơ thể tức khắc phình to ra một cỡ như một quả bóng hơi.Nhìn từ xa, ông ta tựa như một người khổng lồ, hình thể khổng lồ, cả người tràn ngập lực lượng như sắp nổ tung.Chỉ thấy ông ta nâng quả đấm lên, nắm tay của Khám Hạo Không to bằng gấp đôi nắm tay của nhân loại bình thường.Bề ngoài quả đấm như được trải một lớp hắc sa, tỏa ra ánh sáng màu đen, cứng rắn giống như sắt thép.Điều đó làm cho người ta cảm thấy Khám Hạo Không chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh nát một ngọn núi lớn, chỉ dùng một quyền là có thể nghiền nát đất đai.Khám Hạo Không hét lớn một tiếng, tung cú đấm ra, trong khoảnh khắc, long trời lở đất, từng cơn lốc bị cuốn theo.Linh khí trong thiên địa bị hấp thu đến, hóa thành một quả đấm khổng lồ, đụng vào kiếm quang của Kế Ngôn.Vô số năng lượng tiết ra, giống như thiên thạch ngoài vũ trụ va chạm với mặt đất, làm xảy ra một vụ nổ mãnh liệt.Sóng xung kích tàn sát bừa bãi trong không trung, đất văng tung tóe, vô số vết nứt không ngừng khuếch đại.Một hang động khổng lồ xuất hiện ngay dưới chỗ xảy ra vụ nổ, cổ thụ chọc trời xung quanh bị loạn lưu xé thành vụn gỗ bay đầy trời, phạm vi vài dặm bị san thành bình địa.Hiệp đầu tiên, hai bên chưa phân thắng thua.Nhưng mà đối với Khám Hạo Không mà nói, kết quả này tương đương với ông ta đã thua.Thực lực của ông ta cao hơn Kế Ngôn hai cảnh giới nhỏ, lại đánh ngang tay với Kế Ngôn, không phải thua thì là gì?"Đi chết đi!"Khám Hạo Không gầm nhẹ một tiếng, chẳng khác nào một con mãnh thú tóc bạc đang rống giận, ông ta tức khắc biến mất tại chỗ, lao thẳng về phía Kế Ngôn.Ông ta tự tin về sự cường hãn của nhục thể, muốn đến gần Kế Ngôn, lợi dụng ưu thế của mình để đánh bại Kế Ngôn.Nhưng mà, một luồng kiếm quang rất mạnh xẹt qua.Chuông báo động trong lòng Khám Hạo Không reo không ngừng, ông ta lập tức dừng lại, trường kiếm của Kế Ngôn gần như xẹt qua mũi ông ta.Kiếm phong của Vô Khưu làm cho Khám Hạo Không toát mồ hôi lạnh đầy người.Nếu hắn ta nhanh hơn một chút, một kiếm này nhất định sẽ làm ông ta trọng thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận